Mộc Vãn Tình biết mở rộng thu hoạch thứ mới mẻ là rất khó, nhưng vì nước vì dân, nguyện ý làm người mở đường đi khai thác, cố gắng tìm ra một con đường đến.
Nhưng vẫn hy vọng có thể danh chính ngôn thuận làm chuyện này, xuất bình có danh nghĩa, mới có thể truyền bá tốt hơn đến bá tánh, dẫn đầu bá tánh một phương vượt qua để có thể ăn no mặc ấm, có một cuộc sống hạnh phúc, vì triều Đại Tề sáng tạo ra của cải dồi dào.
Nếu xây dựng một bộ phận chế tạo bông gòn ở Tây Lương, mỗi năm tiến cống mười vạn thất vải bông lên cho triều đình, nhìn đến đây lông mày Hoàng thượng nhướng lên, nha đầu này đúng là có tham vọng không nhỏ mà.
Cuối cùng, nàng nói một câu, "Hoàng thượng, ta tự nhận tài hoa của mình vượt xa những quan viên vô dụng kia, hoàn toàn xứng được thăng quan tiến chức. Ngài là minh chủ thiên hạ, giàu có tứ phương, nam nữ lão tiểu đều là thần dân của ngài, hẳn là vẫn có thể dung hạ được một nữ hài tử tài hoa như ta."
Điều này khiến Hoàng thượng vừa tức vừa buồn cười, những điều khó dễ đều bị nàng nói hết rồi, vậy người khác còn gì để nói nữa chư? Muốn chức quan, cũng nói như vậy nhẹ nhàng bâng quơ, lẽ thẳng khí hùng, đúng là hiếm thấy.
Nhưng có một câu nàng nói đúng, rất nhiều quan viên không có tài hoa như nàng, lại có thân phận địa vị rất cao.
Hắn nhìn bức thư này một lúc lâu, còn lật tới lật lui đọc lại hai lần.
Mọi người chỉ cảm thấy thời gian chờ đợi phá lệ dài dằng dặc, lòng hiếu kỳ bị sự chờ đợi dâng lên càng cao, ngài có gì thì nói ra đi chứ, lộ ra một chút đi.
Không biết qua bao lâu, Hoàng thượng trịnh trọng cất kỹ bức thư đi, bỏ vào trong phong thư, sau đó cất vào trong lòng.
Đám người nhìn nhau, đây là không muốn cho người khác xem sao? Chẳng lẽ bên trong có điều cơ mật hay sao?
Càng như vậy, mọi người càng tò mò muốn biết.
Quý phi ngồi bên cạnh phía bên tay phải bất động thanh sắc thăm dò, "Hoàng thượng, ở trong thư Hương Chủ Thanh Bình nói gì vậy? Có điều gì mạo phạm đến ngài sao? Nàng xuất thân thấp hèn, tầm mắt cũng thấp, người nghèo chợt giàu liền có chút kiêu ngạo......"
Một ánh mắt lãnh đạm bỗng nhiên quét sang, nàng lập tức không nói nữa, nửa năm này nàng đã không còn được sủng ái như trước kia, Hoàng thượng đối với nàng không nóng không lạnh, điều này khiến nàng đặc biệt lo lắng.
Hoàng thượng nhìn sang Hoàng hậu ngồi bên phía tay trái rồi nói: "Hoàng hậu, Hương Chủ Thanh Bình nói, những vật phẩm bằng vải bông này đều là có đôi có cặp, trong đó có một bộ là của ngươi."
"Nàng có tâm quá rồi." Hoàng hậu cười tươi như hoa, việc này chỉ là việc nhỏ, nhưng một phần dụng tâm cùng sự tôn trọng này khiến nàng rất hưởng thụ.
Long và Phượng mới là một đôi.
Nàng sờ lên vải bông, lại cầm lấy một chiếc bao tay bằng bông đeo vào tay phải, tùy ý giật giật.
"Chưa nói đến những cái khác, bao tay bằng bông này đúng là rất ấm áp, vải bông cũng phá lệ mềm mại dễ chịu, thật tốt, Hương Chủ Thanh Bình tuệ chất lan tâm, nên thưởng."
"Truyền lời xuống dưới, thưởng Hương Chủ Thanh Bình hai bộ đồ trang sức trong cung đặc chế, hai đấu trân châu, hai hộp bảo thạch, hai bộ cung trang, hai kiện đoạn gấm cùng áo choàng lông chim, hai kiện áo khoác gấm da lông."
Nghĩ đến việc Mộc Vãn Tình đã cho nàng mặt mũi, nàng phá lệ hào phóng.
"Vâng." Nội thị lên tiếng.
Hoàng thượng khẽ gật đầu, "Còn có một cái đó là nàng rất thích ăn uống, thưởng cho nàng công thức điểm tâm trong cung đình. Thân ở biên quan cầu y hỏi dược không tiện, để Tống thái y đến phủ của Hương Chủ Thanh Bình đi, tất cả dược liệu đều phải chuẩn bị đầy đủ, Tưởng Đồng Tri, lúc trở về ngươi mang theo Tống thái y đi cùng đi.”
Mọi người có mặt ở đó đều được một phen kinh hãi, những tiếng kinh hô liên tiếp vang lên.
Những thứ như y phục trang sức hay bảo thạch đều không có gì lạ, nhưng, thưởng thần dân công thức điểm tâm trong cung đình thì đây là điều đầu tiên, bình thường đây là đặc quyền của tôn thất.
Càng khiến người ta chấn kinh hơn đó chính là thưởng Tống thái y có y thuật cao siêu, chuyên phục vụ vì Hương Chủ Thanh Bình, đây là ban cho thể diện lớn đến cỡ nào, trước nay chưa từng ai có thể diện như vậy.
Dù sao, hoàng tử công chúa cũng được loại ân điển giống như vậy.