Mộc Vãn Tình không nhịn được cười ha ha, đều bị lời nói của hắn học cười.
“Vậy, bây giờ có thể đan khăn quàng cổ hay không?”
“Có thể, chờ một chút.” Mộc Vãn Tình điều chỉnh vị trí, tiếp tục lắc máy, rất nhanh, một cái khăn quàng cổ dài hơn một mét đó có.
Không có đặc biệt thuận lợi, lại không đẹp mắt bằng dệt tay, nhưng, đã không tệ rồi.
Nàng đưa khăn quàng cổ qua, nói: "Đây, cho ngươi.”
Đỗ Thiếu Huyên vui vẻ cầm khăn quàng cổ lật qua lật lại nhìn, Mộc Tử Ngang bên cạnh không vui, "Muội muội, muội thật bất công, khăn quàng đầu tiên không phải nên đưa cho nhị ca sao?”
“Hả?” Mộc Vãn Tình ngẩn ngơ, “Ngươi không có nói, được rồi, ngươi muốn màu gì?”
Mộc Tử Ngang mím môi, "Ta muốn màu lam.”
Trước mắt chỉ có bốn màu, đen, xám, làm, đỏ thẫm.
Chịu bẩn, giữ ấm là nhu cầu thứ nhất, có đẹp hay không vẫn chỉ xếp sau.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Huyên lóe lên, "Tay muội muội ngươi cũng mỏi rồi, để nàng nghỉ ngơi một lát, ngươi tự mình thử xem, đồ mình làm ra càng có giá trị kỷ niệm.”
Mộc Tử Ngang vừa nghe lời này, cảm thấy rất có đạo lý, "Muội muội, vậy muội dạy ta phải làm thế nào đi.”
Mộc Vãn Tình ý vị thâm trường nhìn Đỗ Thiếu Huyên một cái, người này có chút tinh quái nha.
Nhị ca nàng thì có chút ngốc bạch ngọt, một ruột thông đến cùng, sầu.
Dưới sự chỉ điểm của nàng, Mộc Tử Ngang thất bại mấy lần, cuối cùng cũng thành công, hưng phấn giữ chặt cánh tay Mộc Vãn Tình, "Muội muội, ngươi thấy chưa? Ta tự mình làm đó.”
Cánh tay Mộc Vãn Tình bị hắn cào đau, vội trấn an hắn, nói: “Thấy rồi, thấy rồi.”
Đỗ Thiếu Huyên bất động thanh sắc tiến lên, tự nhiên tách bọn họ ra, "Nhị ca, ngươi cũng đan cho lệnh tôn với lệnh đường một cái khăn quàng cổ để biểu thị hiếu tâm đi.”
“Ngươi nói có đạo lý, ta đây làm…” Mộc Tử Ngang bỗng nhiên kinh dị một tiếng, “A, ngươi vì sao gọi ta là nhị ca?”
Mộc Vãn Tình quay đầu nhìn sang.
Đỗ Thiếu Huyên......
Hắn khô cằn giải thích, "...Ngươi đứng hàng thứ hai, gọi một tiếng nhị ca có vấn đề gì sao? Chúng ta đều quen thuộc như vậy, ta cảm giác như vậy càng thân thiết, ngươi cũng có thể gọi thẳng tên của ta."
Mộc Tử Ngang cảm thấy hắn nói không có vấn đề gì, nhưng sao lại cảm thấy có gì lạ. “Ta vẫn thích gọi ngươi là tiểu tướng quân hơn.”
Mộc Vãn Tình che mặt thở dài, thật không muốn thừa nhận đây là nhị ca mình, hoàn toàn không khôn khéo nhạy bén như nàng.
Giọng nói quan tâm của Đỗ Thiếu Huyên vang lên, "Vãn Tình, ngươi làm sao vậy?”
Mộc Vãn Tình xoa xoa mặt, làm như không có chuyện gì, "Không sao, sao ngươi không đeo khăn quàng thử xem? Nếu không thích màu này có thể đổi.”
“Ta không biết đeo như thế nào.” Đỗ Thiếu Huyên cầm khăn quàng cổ lăn qua lộn lại loay hoay, đây là lần đầu tiên hắn thấy, lúc trước đều dùng khăn quàng cổ bằng da.
“Rất đơn giản, ta dạy ngươi.” Mộc Vãn Tình không nghĩ nhiều, có vài thiếu gia quý tộc mặc quần áo đều do nha hoàn hầu hạ.
Nàng vươn tay nhận lấy khăn quàng cổ, nói: “Cúi đầu.”
Đỗ Thiếu Huyên ngoan ngoãn khom lưng, cúi đầu trước mặt nàng, Mộc Vãn Tình gấp khăn quàng cổ lại, quấn quanh cổ hắn, một bên để dài, một bên để ngắn, dài quấn một vòng, móc qua bên kia, là được.
Loại này rất đơn giản, biết không?
Quá gần, Đỗ Thiếu Huyên ngửi mùi thơm ngát nhàn nhạt trên người nàng, thở cũng không dám thở mạnh, trái tim ở trong lồng ngực thùng thùng rung động, máu cả người vọt thẳng đến ót.
Không nhận được câu trả lời, Mộc Vãn Tình hơi ngẩng đầu nhìn nam nhân, khuôn mặt đỏ bừng, si ngốc nhìn nàng, tràn đầy tình ý....
Tư nhân nhược thải hồng, ngộ thượng phương tri hữu.
Mộc Vãn Tình bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, cười dài nói, "Nhị ca, chọn màu đen cho cha, nương thì chọn màu xám."
Mộc Tử Ngang cúi đầu chọn màu, "Màu xám hình như không dễ nhìn? Ta cảm thấy màu đỏ thẫm mới đẹp."
Mộc Vãn Tình ngồi xổm xuống cùng hắn chọn, "Vậy lấy hết đi."
Hẳn nên làm thêm vài màu sắc kiều diễm, màu hồng nhạt, vàng nhạt, tím nhạt, xanh biếc, những màu này đều là màu sắc nữ nhi thích."