Đã nghĩ thì làm liền, cô nhi ở khu Tây Lương vẫn rất nhiều, bởi vì chiến tranh mà có rất nhiều tiểu hài tử trôi dạt khắp nơi, có người phụ mẫu đều mất phải ăn nhờ ở đậu, cuộc sống rất không dễ chịu.
Mộc Vãn Tình vì thế mà xây một trường nội trú ở một góc nông trang, ngôi nhà xây bằng gạch xi măng sáng sủa lại rộng rãi.
Hai tòa nhà bốn tầng đối diện nhau, một tòa là tòa nhà dạy học, một tòa là ký túc xá, ở giữa là sân thể dục nhỏ, bên tay trái là tòa nhà hai tầng, dùng làm căn tin và nhà tắm.
Mỗi một gian ký túc xá chưa được mười người, là giường chung, mỗi một tầng có hai nhà vệ sinh công cộng, nữ tử ở lầu ba lầu bốn, nam tử ở lầu một lầu hai, có bốn dì quản lý ký túc xá, hai đầu bếp, hai dì lao công.
Hài tử dưới bốn tuổi không có năng lực chăm sóc bản thân, những hài tử này có không ít, vậy thì mở thêm một nhà trẻ khác, phối hợp với tám dì sinh hoạt chăm sóc.
Lúc đầu hài tử đi vào hoàn cảnh xa lạ đều rất sợ hãi, nhưng, sau khi ăn được bữa ăn đầu tiên, lập tức đem sợ hãi vứt ra sau đầu.
Bánh bao thịt trắng trẻo mập mạp! Quá thơm! Có ăn muốn bọn họ bán mạng không thành vấn đề!
Ăn no rồi lại được mang đến nhà tắm tắm rửa, tắm sạch sẽ lại có y phục mới mặc, thật sự vui!
Còn nữa, mỗi một hài tử đều có thể lĩnh một bộ chăn, một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân, hai bộ quần y phục dép vớ.
Ngủ trong chăn ấm áp, bọn nhỏ cũng không dám ngủ, sợ mọi thứ chỉ là một giấc mộng đẹp.
Cuối cùng, chịu không nổi ngủ thiếp đi, ngày hôm sau tỉnh lại chuyện đầu tiên làm chính là mở mắt, sờ sờ chăn nhỏ trên người, a, là sự thật!
Tiếng gõ chuông vang lên, bọn nhỏ mặt nhìn nhau, còn chưa kịp phản ứng.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là tiếng của dì quản lý ký túc xá, "Mau rời giường, hôm nay phải đi học, tiết đầu tiên sẽ do tiểu thư đến dạy mọi người."
Tiểu thử? Bọn nhỏ lầm bầm bò dậy, là tiểu thư nhận nuôi bọn họ? Mau chóng đứng dậy.
Trong căn tin, mỗi hài tử lĩnh một phần bữa sáng, hai cái bánh bao thịt thêm một chén cháo nhỏ và một quả trứng gà.
Mọi người quý trọng từng miếng từng miếng nhỏ mà ăn, đối với bọn họ mà nói, đây là mỹ vị chưa bao giờ được nếm qua, quá hạnh phúc.
Có một đại hài tử đột nhiên nói, "Mỗi ngày ăn như vậy, có thể ăn nghèo tiểu thư không? Tiểu thư không có tiền, không thể nhận nuôi chúng ta."
Những tiểu hài tử khác nghe vậy trợn tròn mắt, vậy phải làm sao bây giờ? Vậy chúng ta ăn ít một chút.
Dì căn tin thấy thế, lớn tiếng nói, "Đồ ăn phát đều ăn hết, không nên lãng phí, tiểu thư rất giỏi kiếm tiền."
Vậy sao? Mọi người tỏ vẻ hoài nghi, tiểu thư là nữ hài tử a, làm sao có thể rất giỏi kiếm tiền?
Nhưng, đều là hài tử chịu khổ sẽ nhìn sắc mặt người khác, không có sửa điểm chất vấn.
Chờ cơm nước xong, tất cả mọi người cũng không có rời đi, cứ ở căn tin chờ Mộc Vãn Tình đến.
Chỉ có căn tin mới chứa được hơn một ngàn người.
Rất nhanh, Mộc Vãn Tình liền chạy tới, nhìn một đám hài tử đông nghịt, không khỏi nở nụ cười, đều là lực lượng tương lai a.
Các bạn nhỏ, tương lai phụ thuộc vào các ngươi.
Nàng mang đến một tấm bảng đen, cầm phấn viết tên mình lên bảng, "Tiết học đầu tiên, chúng ta sẽ giới thiệu bản thân một chút, ta tên Mộc Vãn Tình, là tộc trưởng Mộc gia, là Hương Chủ Thanh Bình do Hoàng thượng thân phong, cũng là hiệu trưởng của các ngươi, sau này các ngươi gọi ta là hiệu trưởng.
Hiệu trưởng? Mọi người nhìn nhau, không hiểu lắm.
Mộc Vãn Tình theo ngón tay chỉ một đứa nhỏ đứng ở hàng đầu, các hài tử mặc giống nhau, cũng không có phát dục, nhìn không ra nam nữ. “Nào, hài tử kia, ngươi tên gì?”
Hài tử bị chỉ trúng có chút sửng sốt, mặt đỏ thấu, há miệng không phát ra tiếng, Mộc Vãn Tình ôn nhu nhìn hắn, mặt mày ôn nhu.
Hơn nửa ngày, đứa nhỏ lắp bắp mở miệng, "Ta...... Ta tên Cẩu Tử."