Nhà ở chính là nhà làm bằng gạch xi măng rất rộng rãi, mỗi căn nhà đều có ba phòng ngủ một phòng khách, người bình thường đều ở đây.
Trên mặt đất là xi măng, vách tường màu trắng, bếp lò gần giường ngủ, xây một ống khói, mùa đông nấu cơm thì giường ngủ nóng hầm hập, cả phòng ấm áp như xuân, đặc biệt thoải mái.
Lần đầu tiên họ ở trong một căn nhà như thế này, cảm giác rất mới lạ, ở lâu liền cảm thấy thích nơi này.
Về phần giường sưởi ấm, đồ chơi này đơn giản nên giá thành thấp, rất thích hợp với người nghèo.
Những gia tộc giàu có xây tường lửa sưởi ấm, xây nhà ấm quyền quý, mùa đông vẫn thoải mái như thường, nhưng người nghèo chỉ có thể dựa vào một thân chính khí cứng rắn chống đỡ.
Dưới sự an bài của Mộc Vãn Tình, Mộc gia đã sớm dùng giường sưởi, nàng còn tổ chức một đội công trình làm giường sưởi, chuyên môn tiếp nhận nghiệp vụ.
Không phải là nàng không công bố công thức ra bên ngoài, mà vì làm bàn hố cũng cần kỹ thuật nhất định, làm không oont sẽ xảy ra chuyện.
Phí thu không đắt, tất cả thành viên đội trong công trình đều là học sinh thư viện, đây xem như khóa thực hành, phải kiểm tra.
Về phần tiền kiếm được, các học sinh được chia đều, mọi người cũng rất vui vẻ.
Mộc Vãn Tình một chút cũng không lấy, chỉ nói một câu, làm không tốt thì trừ điểm, đừng nghĩ đến việc được tốt nghiệp.
Các học sinh nào dám làm qua loa cho xong, người sau nghiêm túc hơn người trước.
Còn có, nhóm thợ thủ công nhận lương mỗi tháng là năm lượng, nếu như có thể làm ra thứ Mộc Vãn Tình muốn, một kiện một người năm trăm lượng.
Vừa nghe được lời này, mỗi người đều dốc hết sức cố gắng.
Cứ như vậy, công tác nghiên cứu liền oanh liệt triển khai.
Mỗi tháng dù Mộc Vãn Tình bận rộn thế nào, cũng sẽ trở về Lương Thành vài ngày, kiểm tra tình huống phố ăn vặt, thành tích thi cử của học sinh thư viện, cùng mấy tiểu hài tử nhà trẻ chơi đùa ầm ĩ để bồi dưỡng tình cảm.
Hôm nay, Mộc Vãn Tình lại trở lại trong thành, đầu tiên cũng không trở lại phủ Hương Chủ, mà là đi tới phố ăn vặt trước.
Cách phố ăn vặt một dặm, xa xa đã nghe thấy tiếng pháo nổ, vang tận mây xanh.
Xe ngựa bị dọa sợ, phu xe siết chặt đầu ngựa để nó dừng lại, Mộc Vãn Tình vén rèm nhìn ra ngoài, “Người đâu, đi xem phía trước xảy ra chuyện gì?”
Gã thị vệ Mộc gia vội vàng đi, rồi vội vàng quay về, sắc mặt rất khó coi, “Hương Chủ, phía trước cũng mở phố ăn vặt, phong cách kiến trúc giống chúng ta như đúc, rập khuôn theo chúng ta.”
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người đều tức muốn chết, sao có thể như vậy?
Mộc Vãn Tình nhíu mày, không ngạc nhiên chút nào, hiện đại có gì nổi tiếng, ngày hôm sau liền có người bắt chước.
Hiện tại đã gần một năm, có thể xem là phản ứng chậm.
“Đi, chúng ta đi xem thử, có món gì ngon không.” Xem có phải bí phương bị trộm hay không?
Nàng dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, thị vệ cùng nha hoàn bảo vệ bên người nàng, đoàn người trùng trùng điệp điệp đi qua.
Phố ẩm thực Bách Vị Mỹ, mấy chữ lớn dựng thẳng ở đầu ngõ, chỗ dễ thấy nhất dựng thẳng lên một tấm bảng, tất cả giảm nửa giá.
Số lượng người đến đây rất nhiều, giá cả chỉ bằng một nửa phố ăn vặt của Mộc gia, rất tiện nghi, tất nhiên mời chào rất nhiều bá tánh tới. Rất nhiều món ăn vặt không khác gì nhiều so với phố ăn vặt của người Mộc gia, bánh bao nhân thịt, thịt dê xiên nướng, hoành thánh nước gà, đậu hũ sắt......
Điều này khiến cho những người đi theo nàng bị chọc tức, sao có thể không chú ý như vậy?
Ngược lại Mộc Vãn Tình rất bình tĩnh, gặp nhiều chuyện như vậy cũng không tính là gì.
Cạnh tranh hiện đại còn khốc liệt hơn thế nhiều! Muôn hoa đua sắc thắm, cũng khá tốt a.
Chỉ là, làm hàng nhái thì không thành vấn đề, nhưng trộm cắp bí phương thì không được, đây là ranh giới cuối cùng của nàng.
Nàng đi lại trong đám người, vẫn là người tỏa sáng nhất, thu hút vô số ánh mắt nhìn.