Mộc Vãn Tình từ trên cao nhìn xuống, "Vậy ngươi nói cho ta biết, ai là người đứng sau ngươi? Là ai bảo ngươi đến tìm ta gây sự?"
Bành quản sự theo bản năng nhìn về phía lầu hai đối diện, lập tức phát hiện không đúng, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng bị Mộc Vãn Tình nhìn chằm chằm vào mắt, nàng từ trước đến nay đều cực thận trọng, lập tức nghĩ tới rất nhiều thứ.
Nàng đứng lên, phất phất ống tay áo, phủi đi bụi bặm không tồn tại, khóe miệng nhếch lên một tia cười không chút để ý.
"Xem ra, có người nhìn ta không vừa mắt, vậy ta sẽ đi gặp hắn!"
Bành quản sự đưa tay muốn ngăn cản, nhưng không cách nào ngăn cản được đoàn người Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình xác định mục tiêu, lao đến cánh cổng lớn đối diện, sau đó chậm rãi mang mọi người lên lầu.
Trong phòng riêng, mấy nam nhân đang bồn chồn, sắc mặt vô cùng dữ tợn, Hương Chủ không làm theo lẽ thường, làm thế nào để mọi người tiếp chiêu được?
"Kim đại nhân, làm sao bây giờ?"
Nam nhân đứng dậy, đi đến một bức tường, nhẹ nhàng vặn chiếc bình trên giá, một cánh cửa bí mật mở ra, "Các ngươi đi xử lý đi, ta và lão Phú không tiện xuất hiện, ngươi liền tìm lý do thoái thác rồi đuổi đi."
Nói xong lời này, hai người nhanh chóng đi vào, cánh cửa bí mật từ từ đóng lại.
Một lát sau, cửa phòng bị đẩy ra thật mạnh, Mộc Vãn Tình sinh động mà đứng ở cửa, "Có phải các người thấy ta không vừa mắt? Nên mới âm thầm chỉnh ta?"
Nàng vừa mở miệng liền là công kích chí mạng, không cho người khác cơ hội hòa giải, đối phương vội vàng ra hành lễ, "Hương Chủ nói giỡn, chúng ta nào dám?"
"Các ngươi kết hợp cùng làm một phố ăn vặt?" Mộc Vãn Tình đứng ở cửa, không đi vào, dùng đôi mắt xinh đẹp quan sát mọi người, "Còn rất dụng tâm, sao chép rất thật, có thể lừa gạt bá tánh bình thường."
Da đầu nam nhân tê dại từng cơn, đành phải cười nói: "Hương Chủ, người cũng nói quá lời rồi, thức ăn ai cũng có thể làm, như thế nào lại thành ngươi độc quyền? Hỏi trời cao xem, ngài còn không chiếm lý lẽ như vậy."
Ánh mắt Mộ Vãn Tình rơi vào năm cái ly trên bàn, đôi mắt hơi nheo lại, "Ta tìm ai nói lí lẽ đây? Các ngươi đều là mệnh quan triều đình, theo đạo lý nên tìm Hoàng thượng làm chủ mới đúng, ta nhớ rõ quan viên không được buôn bán. Chẳng lẽ ta nhầm lẫn sao?"
Nha hoàn bên người nàng liền nói: "Ngài không nhớ nhầm."
Ba người đều sửng sốt nhìn nhau, làm sao nàng biết bọn họ là quan viên? Rõ ràng, họ đều mặc y phục bình thường, rất bình thường.
Mộc Vãn Tình nhướng mày, người làm thường quan có khí chất khác thường, có thể nói là mang uy quyền quan viên, hay mang cảm giác của quan viên.
Nàng ha hả cười, "Đó gọi là biết rõ nhưng cố ý phạm pháp, cố ý khiêu khích pháp lệ triều đình, khiêu khích với quyền uy của quân vương..."
Nàng dùng sức chụp đầu, hết người này đến người khác, khiến bọn họ sắc mặt tái xanh vì sợ hãi, muốn quỳ xuống trước mặt nàng ta.
"Đừng vậy, chúng ta xem như người một nhà, đều sinh sống ở Tây Lương, nháo mọi chuyện lớn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng Tây Lương, ta nghĩ, các người cũng không muốn kết quả này đúng không?"
Suy luận này cũng thật là mê sảng mà, muốn bắt cóc đạo đức Mộc Vãn Tình? Nhưng Mộc Vãn Tình sao có thể để yên, "Danh dự của Tây Lương cũng không phải do ta làm hỏng, mọi người vẫn sẽ ca ngợi ta là người công chính nghiêm minh, mỹ lệ thiện lương."
Một nam nhân âm thầm nghiến răng, cái kiểu nhanh mồm dẻo miệng này quá đáng ghét, nữ nhân thì nên an phận ở nhà sinh hài tử.
Mộc Vãn Tình thì sao, mỗi ngày đều xuất đầu lộ diện, khiến mấy nữ nhân trong nhà đều không an ổn nổi.
"Vậy ngươi có từng nghĩ tới, phủ Đô Ty sẽ nghĩ như thế nào không? Đỗ soái sẽ nghĩ như thế nào? Nếu như Đỗ soái có vấn đề gì với ngươi, cho dù ngươi có là Hương Chủ, chỉ sợ ngươi cũng sống không dễ chịu."
Hương Chủ chỉ là chức danh, không có thực quyền, chủ nhân chân chính của Tây Lương là Đỗ soái.