"Ngọc Lang nói cái gì, chúng ta cũng không phải người ngoài, nghe nói thân thể ngươi không khỏe, cho nên xin nghỉ không đi dự yến hội bên phủ Huyện Chủ Thanh Bình?
“Đa tạ quan tâm.” Nam nhân tươi cười ôn nhuận, “Là tối hôm qua bị cảm lạnh, sau khi uống thuốc toàn thân đổ mồ hôi cũng đã thoải mái hơn, vừa mới có được mấy quyển sách tốt đã muốn cùng biểu tỷ phu chia sẻ.”
Diêu đại nhân vừa nghe lời này liền cười, vui mừng tiếp nhận sách mới lật xem, hắn yêu sách như mạng, có được sách tốt liền hận không thể lập tức xem xong.
Hắn xem đến nhập thần, Ngọc Lang nói muốn đi thay y phục, hắn hoàn toàn không để lọt vào tai, phất phất tay để Ngọc Lang tự tiện.
Ngọc Lang không đi nhà xí, quen thuộc đi đến nơi hẻo lánh, một hành lang gió lặng lẽ chờ đợi.
Chỉ chốc lát sau, Diêu phu nhân đã tới, dịu dàng khom người, tư thái hèn mọn, là lễ tiết chào hỏi của thuộc hạ.
Ngọc Lang thờ ơ hỏi, "Thế nào? Xác suất thành công là mấy thành?”
Diêu phu nhân đã không còn vẻ ngu ngốc, cả người đều bình tĩnh tự khắc, "Một thành cũng không có, Đỗ Thiếu Huyên coi trọng nàng.”
Ngọc Lang ngẩng đầu, "Ngươi không lầm chứ? Mộc Vãn Tình cùng Đỗ Thiếu Huyên? Bọn họ có lẽ chỉ là có giao tình tốt.”
Diêu phu nhân nói chắc như đinh đóng cột, "Ta sẽ không nhìn lầm, kế hoạch của chúng ta không thành, Mộc Vãn Tình không có khả năng gả thấp.”
Vốn định để Mộc Vãn Tình gả cho nhi tử nàng, hai bên chặt chẽ cột cùng một thuyền, nhất vinh cùng vinh, nhất tổn cùng tổn.
Nhưng, có Đỗ Thiếu Huyên ở đây, Mộc Vãn Tình chướng mắt người khác.
Có lựa chọn tốt hơn, ai muốn chấp nhận?
Ngọc Lang trầm mặc nửa ngày, không khí cứng ngắc đáng sợ, trong lòng Diêu phu nhân bồn chồn không thôi.
Ngọc Lang lúc này mới nói, "Vậy sửa lại kế hoạch, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, Mộc Vãn Tình nhất định phải nắm giữ trong tay chúng ta.”
Diêu phu nhân mấp máy miệng, mặt mày mang theo một tia lãnh khốc, "Vậy, chuyện năm năm trước lặp lại một lần, không sợ chiêu cũ, có tác dụng là được.”
Ngọc Lang trầm ngâm, "Ta thấy được, Mộc Vãn Tình có mạnh tới đâu đi nữa cũng chỉ là một nữ nhân, danh tiết nữ nhân quý giá nhất, nàng cũng không thể ngoại lệ.”
Là cá nhân thì có nhược điểm, nhược điểm của nữ nhân còn trí mạng hơn nam nhân.
Diêu phu nhân nghĩ đến bộ dáng rụt rè quý phái của Mộc Vãn Tình, không khỏi nhắc nhở, "Kế hoạch lần này phải chu đáo chặt chẽ một chút, bên cạnh nàng có thị vệ do Hoàng thượng ban tặng, còn có ám vệ Đỗ Thiếu Huyên đặt ở bên cạnh nàng, nhân số không ít." Thị vệ do hoàng thượng ban tặng không dễ chọc, ám vệ lại càng đau tay hơn, bất quá, bọn họ sợ ai?
Lúc trước khó khăn hơn nữa cũng bị bọn họ đắc thủ, lúc này đây cũng không ngoại lệ.
"Để ta suy nghĩ trước làm sao hoàn thiện kế hoạch." Ngọc Lang trong đầu nhảy ra vô số kế hoạch, chỉ chờ hắn chỉnh hợp, "Còn có chuyện gì?"
Diêu phu nhân chần chờ một chút, nói: "Đỗ nhị tiểu thư đã hoà ly......”
“Triệu Nhất Phàm tên phế vật kia, ngay cả một nữ nhân cũng không giải quyết được, uổng phí ta vì hắn sáng tạo cơ hội tốt như vậy, đến nay đều không vào được vòng trong của Tây Lương.”
“Hôm nay bị hoà ly, hắn rốt cuộc đã làm gì? Đồ ngu!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi tỉ mỉ nói một chút, mỗi một chi tiết đều không được bỏ qua.”
Diêu phu nhân không dám có nửa điểm giấu diếm, tỉ mỉ nói một lần.
Ngọc Lang còn không ngừng truy vấn chi tiết, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, trong mắt hiện lên một tia sát khí, "Xem ra quân cờ này là phế vật, vậy lợi dụng phế vật đi.”
“Ngươi tiếp tục tìm hiểu tình huống, có tin tức gì tùy thời báo cho ta biết.”
“Vâng.”
Ngọc Lang gõ nhẹ lan can, vẻ mặt trầm tư, "Nhi tử ngươi nên cưới thê tử rồi, Mộc Vãn Tình không cưới được, vậy đổi mục tiêu khác, cưới một nữ nhân của Mộc gia cũng không tồi.”
Hắn muốn trói Mộc gia lên chiến thuyền của hắn, đây coi như là chiến thuật vòng vo.