Mộc nhị phu nhân đối với việc thắp hương bái Phật rất nhiệt tâm, lại muốn tạo quan hệ tốt với Đỗ phu nhân, nên đương nhiên sẽ không cự tuyệt, sáng sớm đã ăn mặc thỏa đáng cùng hạ nhân ngồi xe ngựa đi ra ngoài.
Không lâu sau đó, hạ nhân mang theo sắc mặt kinh hoàng chạy tới, "Tiểu thư, không hay rồi, phu nhân xảy ra chuyện."
Ngay tại lúc này Mộc Vãn Tình bỗng nhiên đứng lên khỏi bàn sổ sách: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Phu nhân cùng xe ngựa rơi xuống vách núi......"
Sắc mặt Mộc Vãn Tình đại biến, vội vàng chạy ra bên ngoài: "Chuẩn bị xe ngựa, mời Tống thái y đến đây cùng nhau đi cứu người, mang theo tất cả dược liệu, làm nhanh lên."
Một đoàn người phi nhanh trên đường cát lớn, tro bụi bay mù mịt, phảng phất như một mảnh mây đen mù mịt.
Mộc Vãn Tình lòng nóng như lửa đốt, không ngừng thúc giục xa phu đánh ngựa chạy nhanh lên.
Chùa Vân Lâm ở trên đỉnh núi Vân Khê, hương hỏa tràn đầy, tín đồ vô số, là địa phương yêu thích nhất của các phu nhất trong thành.
Núi Vân Khê có phong cảnh rất đẹp, du khách đến như mây vào hai mùa xuân thu.
Mộc Vãn Tình vội vàng chạy tới chùa Vân Lâm, chỉ hy vọng mọi thứ vẫn còn kịp.
Đường núi gồ ghề nhấp nhô, ngồi ở trong xe ngựa sẽ cảm thấy chóng mặt, nhưng Mộc Vãn Tình cái gì cũng đều không để ý tới.
Thị vệ phía trước bỗng nhiên giảm tốc độ chậm lại, "Con đường phía trước trở nên rất hẹp, chỉ chưa được một chiếc xe ngựa đi qua, tất cả mọi người chú ý một chút.."
Tất cả mọi người đều lên tiếng đáp ứng, thận trọng đi đường, lúc đi được một nửa đường, bỗng nhiên, ầm ầm một tiếng, có một tảng đá lớn lăn xuống dưới đường, ngăn cản đường đi của bọn họ.
Thị vệ theo bản năng nhìn về bốn phía, không có ai? Là ngoài ý muốn sao?
Hắn không kịp ngẫm nghĩ nữa, liền muốn xuống ngựa, "Chuyện gì xảy ra vậy? Kêu mấy người tới đem tảng đá khiêng đi......"
Mộc Vãn Tình nhìn một màn trước mắt, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một tia sáng, "Lùi lại, lùi lại về phía sau, nhanh lên."
Những người này đã quen nghe mệnh lệnh của nàng, không chút nghĩ ngợi quay đầu ngựa lại.
Nhưng không còn kịp rồi, một trận mưa tên từ phía sau bắn tới, tất cả đều bắn trúng đùi ngựa, ngựa bị trúng tên phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, nhao nhao ngã xuống đất, người cưỡi ngựa cũng theo đó ngã xuống.
Ngay cả chiếc xe ngựa bị kẹp ở giữa cũng bị sợ hãi, điên cuồng tán loạn, Mộc Vãn Tình ngồi ở bên trong ngã trái ngã phải, nhưng sắc mặt trấn định đến cực điểm, một tay vẫn luôn nắm chặt tay cầm, một tay từ trong ngăn kéo móc ra một cái túi, nhét vào trong ngực......
Xa phu không chế trụ nổi ngựa đang phát điên, vì vậy dứt khoát hung ác vén rèm lên, "Huyện Chủ, ta mang ngài xuống dưới."
Mộc Vãn Tình không nói hai lời đưa bàn tay qua, xa phu kéo nàng lại, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Kỳ thật, xa phu là ám vệ do Đỗ Thiếu Huyên cài vào, võ công vô cùng cao cường.
Một đám người mặc đồ đen đeo mặt nạ xông tới, gặp người liền chém, giống như đang phát điên.
Bọn thị vệ nhao nhao đứng lên chống cự, hai bên giao chiến, đánh đến hừng hực khí thế.
Nhưng, từng nhánh trường tiễn thình lình bắn về phía bọn thị vệ, bọn thị vệ bị tập kích ở hai mặt, được cái này mất cái khác, rối loạn trước trận chiến..
Xa phu bảo hộ Mộc Vãn Tình ở bên người, quơ trường kiếm đem mũi tên đẩy ra.
Hiện trường hỗn loạn vô cùng, Mộc Vãn Tình bình tĩnh nhìn xem cuộc chiến, hai tay hướng vào trong ngực......
Xa phu vội vã hô to: "Chúng ta là người của phủ Thanh Bình Huyện Chủ, người không biết thì không tội, đều mau chóng tránh ra."
"Ta phụng mệnh Hoàng thượng bảo hộ Huyện Chủ Thanh Bình, nếu như Huyện Chủ Thanh Bình có chuyện bất trắc, Hoàng thượng tự nhiên sẽ vì nàng báo thù, đến lúc đó máu chảy thành sông, tự gánh lấy hậu quả."
Hắc y nhân rõ ràng có chút sửng sốt, động tác chậm lại mấy nhịp, người cầm đầu của nhóm hắc y nhân thấy vậy lớn tiếng kêu lên, "Đừng nghe hắn, hắn đang nói láo."
Trên cánh tay thị vệ bị chém một đao, máu chảy như mưa tuôn, "Là thật, các ngươi đừng làm loạn, coi như không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ đến người nhà các ngươi đi, sát hại Huyện Chủ là đại tội bị tru di cửu tộc."
"Đều giết sạch, chỉ để lại nữ tử kia, có nàng ở trong tay chúng ta, không ai dám đụng đến chúng ta, hành động nhanh lên."