Thái hậu vừa biết mình mang thai, liền cố ý đụng phải Lâm quý phi, bị cách chức đi lãnh cung, lúc này Thái hậu mới tránh thoát khỏi tầm mắt của Lâm quý phi, ở lãnh cung sanh ra đứa trẻ.
Cho nên, lúc sinh con không có nhiều người canh giữ, nếu động tay động chân cũng không phải là việc khó.
Về phần Hoàng thượng, thời điểm bảy tuổi Lâm quý phi mới tiến cung, cho dù hắn hết sức nhún nhường, nhưng cũng chịu không ít đau khổ trong tay Lâm quý phi.
Năm đó trong vụ án vu cổ rợn người, mười mấy cung phi bị cuốn vào, trong đó có mẫu thân của Hoàng thượng, có của tiên hoàng hậu đã trốn vào Phật đường.
Mà án vu cổ, thật ra là do một tay Lâm quý phi bào chế, chỉ vì bài trừ dị đảng.
Tiên hoàng rõ ràng cái gì cũng biết, nhưng vẫn để mặc cho thảm án phát sinh như cũ, toàn bộ cung phi cùng gia tộc bọn họ bị diệt trừ, trong cung ngoài cung máu chảy thành sông, mùi máu tanh bao phủ trên bầu trời kinh thành thật lâu không tiêu tan.
Chính vào lúc đó Hoàng thượng đã cùng Thái hậu kết minh, liên thủ cùng những thế lực khác, cuối cùng đem một đảng Lâm quý phi nhổ cỏ tận gốc.
Hoàng thượng nói tới chỗ này, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Thái tử đều nghe ngây người, hắn thật sự chưa từng biết tới đoạn lịch sử này, tất cả mọi người đều không dám nhắc tới.
"Sau đó thì sao?"
Trong mắt Hoàng thượng hiện lên một tia trào phúng, "Tiên hoàng vì bảo toàn tính mạng Lâm quý phi, nguyện ý thoái vị làm Thái thượng hoàng."
Lúc thê tử qua đời, hay lúc những nữ tử vô tội kia qua đời, còn có những đứa trẻ mới sinh yếu đuối kia, hắn giống như một người không có chuyện gì, vẫn cùng Lâm quý phi vui đùa.
Chỉ có thể nói, hắn đối với Lâm quý phi chính là chân ái.
Thái tử ngẫm lại liền đau lòng thay cho phụ hoàng, hắn đã chịu quá nhiều khổ sở, "Người không đáp ứng?"
Vẻ trào phúng trên mặt Hoàng thượng càng nồng đậm, "Trẫm ở trước mặt hắn, xử tử lăng trì Lâm quý phi, để cho hắn trơ mắt nhìn, vài ngày sau, hắn liền đi theo Lâm quý phi."
Chết hay lắm! Thái tử hận không thể bắn pháo ăn mừng, phụ hoàng là người hắn kính yêu nhất, đôi nam nữ kia khi dễ phụ hoàng thì đáng chết.
"Không nghĩ tới vị kia lại si tình vậy, a a."
Một hoàng đế được gọi là si tình, cũng không phải là chuyện gì tốt.
"Bất quá, hắn cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất đã mãi giũa tâm trí người, vì Đại Tề bồi dưỡng ra một minh quân khó có được, tuy đây cũng không phải là ý định của hắn."
Trắc trở sẽ khiến người trưởng thành, cũng sẽ làm cho con người gia tăng trí tuệ và dũng khí.
Nghe Thái tử uyển chuyển an ủi cùng tâng bốc, trong lòng Hoàng thượng được an ủi, nhưng cũng không nhịn được nói nhiều mấy câu.
"Thân là quân vương không thể đắm chìm trong tình yêu, không thể đắm chìm trong nữ sắc, vị trí này chí cao vô thượng, nhưng cũng gánh vác lợi ích và hạnh phúc của muôn dân thiên hạ, đứng càng cao, trách nhiệm gánh vác càng lớn, Thái tử, trẫm hy vọng ngươi sẽ là một minh quân."
"Cẩn nghe phụ hoàng dạy bảo." Thái tử đứng lên khoanh tay kính cẩn trả lời.
Quân vương đã định trước không thể vướng vào nữ nhi tình trường, đây là chuyện hắn đã sớm biết.
"Vậy, hài tử của Thái hậu có thể đã bị đổi sao?"
Đây cũng là chuyện Hoàng thượng muốn biết, hắn tỉ mỉ hồi tưởng lại, không phát hiện Thái hậu có chiếu cố đặc biệt gì đối với nhất mạch Tấn Vương.
Thế tử Tấn Vương được nuôi trong cung, bà cũng lạnh nhạt, đối xử bình đẳng.
"Trẫm hoài nghi, Tấn Vương kia có thể là thân nhi tử của Thái hậu, thế tử Tấn Vương là cháu ruột của Thái hậu, hoàng đệ mười lăm tuổi qua đời mới là dòng chính của Tấn Vương."
Chân mày Thái tử cau lại, "Nếu là như vậy, tại sao sau đó bà ta không nói rõ chuyện này ra?"
"Khi đó trẫm đã thừa kế ngôi vị hoàng đế, những người khác không vui, cũng có thể bà ta bị thủ đoạn tàn nhẫn của trẫm dọa sợ." Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, lúc trước vẫn luôn không hiểu động cơ Thái hậu hạ độc Thái tử, một lão thái không con không cái tương lai phải dựa vào tân hoàng, lấy lòng còn không kịp.