Một tiếng kinh hô phát ra từ thư phòng của Đỗ phủ, "Cái gì? Thế tử Tấn Vương mưu nghịch?"
Sắc mặt Đỗ soái âm trầm, lông mày hơi cau lại, "Đúng vậy, hắn bây giờ là khâm phạm triều đình, triều đình đã yêu cầu Tấn Vương lên kinh tự biện."
Biên giới quá xa, tin tức bị phong tỏa, nhưng tướng lĩnh biên quan bọn hắn luôn có nguồn tin tức riêng.
Đây cũng là chuyện chính đáng, nhi tử có vấn đề, lão tử nhà ngươi không thể nào không có vấn đề gì, cho ngươi một cơ hội để giải thích.
Mấy thời kỳ chuyên phán tội liên đới, xử lý như vậy đã xem như khoan hồng độ lượng.
Mộc Vãn Tình mím môi, "Tấn Vương không đi?". Không đi tức là chột dạ.
"Không phải bọn họ không muốn đi, mà vì Man Nam* đột nhiên phát động chiến tranh, biên quan báo nguy." Vẻ mặt Đỗ soái lo lắng, "Đất phong phủ Tấn Vương tiếp giáp với Man Nam, Tấn Vương đã dẫn dắt tướng lĩnh đi chống cự."
(*): người man rợ phương Nam
(*): người man rợ phương Nam
Theo lý mà nói, trên danh nghĩa phủ Tấn Vương có quyền thống trị cao nhất của đất phong, nhưng quân đội không nằm dưới sự kiểm soát của hắn, mà là dưới sự chỉ huy của triều đình.
Chỉ huy quân sự cao nhất là Đô Chỉ Huy Sứ của từng địa phương.
Như vậy vấn đề là, tại sao Tấn Vương lại cầm quân chạy đi đánh giặc? Đô Chỉ Huy Sứ bên kia làm ăn kiểu gì không biết?
Vấn đề trong chuyện này quá nhiều.
Điểm chú ý của Mộc Vãn Tình không nằm ở điểm này, "Đột nhiên? Thời điểm gian chút trùng hợp. Trong thời điểm chiến tranh, cũng không dễ vấn tội Tấn Vương, nếu như cuộc chiến này mãi mãi không kết thúc thì sao?"
Nàng có chút nghi ngờ về việc Tấn Vương phủ cấu kết với người Man Nam, tự tổ chức quân đội riêng, dùng việc chiến tranh ập đến để di dời mâu thuẫn cùng nguy hiểm.
Sự nhạy bén của nàng làm Đỗ soái phải nhìn lại, "Ngươi thật thông minh, đường tỷ của ngươi là cơ thiếp của Thế tử Tấn Vương?"
Đột nhiên nhắc tới Mộc Cẩm Dao, Mộc Vãn Tình có chút ngẩn ngơ, "Đúng vậy, là Mộc Cẩm Dao, nữ nhi của đại phòng, làm sao vậy?"
"Nàng ta thông qua Thế tử Tấn Vương phi dâng một bức thư lên cho Hoàng Thượng, trong đó viết gì không ai biết." Sắc mặt Đỗ soái có chút khác thường, "Nhưng, Hoàng Thượng muốn đưa nàng ta đến nơi này."
Mộc Vãn Tình: ??? Tình huống gì đây? Mộc Cẩm Dao lá gan lớn vậy ư.
Trong lòng Đỗ soái cũng buồn bực nhưng không lộ ra trên mặt, "Thân là người Mộc thị, đến cậy nhờ tộc trưởng Mộc thị, cầu che chở, về tình về lý đều không có vấn đề gì."
Cái gì mà không có vấn đề, vấn đề lớn đấy, được không?
Mộc Cẩm Dao là người trọng sinh!
Trong đầu Mộc Vãn Tình xoay chuyển vô số suy nghĩ, "Hoàng thượng vậy mà đồng ý? Từ khi nào hắn lại dễ nói chuyện như vậy?"
Nàng chỉ nghĩ đến một khả năng, trao đổi lợi ích. Nhưng ở trên người Mộc Cẩm Dao có gì đáng giá để trao đổi?
Đỗ soái trừng mắt liếc nàng một cái, "Không được nói bậy, đó là quân vương."
"Được rồi.” Mộc Vãn Tình cong môi, cũng đã ra quyết định rồi. Nàng có thể nói gì nữa?
Muốn đến thì đến đi, cứ coi như người bình thường trong gia tộc rồi xử lý là được, cho nàng với đại phòng sinh sống cùng nhau.
Đỗ soái lại nói vài câu, sau đó nhìn về phía nhi tử kế bên, "Trạch Nhi, đưa Huyện Chủ trở về."
"Vâng."
Hai người lần lượt bước ra ngoài, nhàn nhã đi dạo trong sân.
Đỗ Thiếu Huyên nhìn thiếu nữ trầm tư kế bên người mình, "Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"
"Gió nổi, sắp hỗn loạn." Sắc mặt Mộc Vãn Tình ngưng trọng, "Chú ý kỹ động tĩnh của Tây Vu cùng Bắc Sở, ta lo lắng. . ."
Nàng muốn nói lại thôi, theo bản năng nhìn nhìn bốn phía, còn ổn, bốn bề vắng lặng.
Đỗ Thiếu Huyên trầm ngâm, "Ngươi lo lắng nếu có người thông đồng với người ngoại quốc, hai nước sẽ đột nhiên khai chiến, biên giới lại tiếp tục chiến tranh?"
Trên thực tế, những xích mích quy mô nhỏ vẫn tiếp diễn và việc đổ máu chưa bao giờ là ngừng.
Mộc Vãn Tình cố hết sức nhớ lại tình tiết trong sách, nhưng đáng tiếc, dù nghĩ thế nào, nàng cũng chỉ có ký ức của nguyên chủ trước khi chết.
Nàng chỉ biết đây là một quyển sủng văn nữ chính trọng sinh, nữ chính là Mộc Cẩm Dao.
Nói chính xác thì, nàng chỉ xem tiêu đề với văn án, chính văn thì chỉ đọc ba chương đầu, chính là kiểu như vậy.