Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 595 - Chương 595.

Chương 595. - Chương 595. -

Vài ngày sau, Mộc Vãn Tình nhận được tin Tây Vu lui binh, thở ra một hơi thật dài.

Không sai, Đỗ Thiếu Huyên đánh nhau rất giỏi, không làm cho nàng thất vọng.

Nếu như có thể, nàng cũng không muốn xông pha lên đầu, đánh đánh giết giết không thích.

Đỗ phủ, Đỗ đại tiểu thư như trút được gánh nặng thở ra một hơi, trước tiên đi về phía chính phòng.

Đỗ đại tiểu thư bước nhanh tới, lần đầu tiên nhìn phụ thân trên giường, thất vọng thở dài.

Đỗ soái vẫn hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, lặng lẽ nằm, nếu không còn một hơi thở, còn tưởng rằng...

Nàng lại nhìn về phía mẫu thân dung nhan tiều tụy, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Từ khi phụ thân cứ như vậy được đưa về, mẫu thân liền...... có chút điên rồi. Mỗi ngày si ngốc canh giữ bên giường bệnh, một lát cũng không rời thân, ngày đêm không chịu rời đi nửa bước.

Trong mắt chỉ có Đỗ soái bị thương, những thứ khác đều không tồn tại.

Nàng nhanh chóng già đi, giống như đóa hoa mất đi hơi nước, héo rũ héo tàn.

Đỗ đại tiểu thư trong lòng hiện lên một tia ưu sầu thầm, nếu như phụ thân có chuyện không hay xảy ra, mẫu thân chỉ sợ cũng sẽ đi theo.

“Phụ thân, nói cho người một tin tức tốt, đệ đệ đem người Tây Vu đánh chạy.”

Không biết kêu bao nhiêu tiếng, Đỗ phu nhân bỗng nhiên phát hiện mí mắt Đỗ soái hơi giật một cái, nhất thời kích động, nói: "Phu quân, phu quân.”

Đỗ soái cố sức mở mắt nhìn đại nữ nhi, môi nhấp nháy, lại nói không nên lời nửa chữ, cũng không động đậy được.

Đỗ đại tiểu thư bắt lấy tay hắn, trong mắt đầy lệ quang, phụ soái nhớ thương nhất chính là chiến cuộc.

"Người Tây Vu lui binh, chúng ta thắng, đệ đệ mang theo đại quân chạy tới thành Cam Châu."

“Huyện Chủ Thanh Bình dâng lên thuốc súng và lương thảo, lần này nàng đã hỗ trợ rất nhiều.”

Nàng nói đơn giản thế cục hiện tại, đều là những việc Đỗ soái quan tâm nhất.

Trong mắt Đỗ soái có thêm một tia sáng, "Tốt."

Một chữ tốt dùng hết khí lực của hắn, hai mắt nhắm chặt lại hôn mê bất tỉnh.

Chuyện này khiến Đỗ đại tiểu thư sợ hãi, "Cha."

Đỗ phu nhân lớn tiếng kêu lên: “Thái y, thái y.”

Tống thái y ngay tại sương phòng sát vách, nghe được thanh âm chạy như bay tới, nghe nói Đỗ soái tỉnh lại trong chốc lát, nhanh chóng tiến lên kéo tay hắn bắt mạch, lại vén mí mắt hắn lên nhìn nửa ngày.

Đỗ phu nhân lòng nóng như lửa đốt, sắc mặt tái nhợt dọa người, hỏi: "Thế nào?”

Tống thái y thu tay về, thần sắc nghiêm túc, trả lời: "Đỗ đại nhân tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, thương thế có chuyển biến tốt đẹp, nhưng..."

“Nhưng cái gì?” Hai phụ mẫu Đỗ Phu nhân không hẹn mà cùng hỏi, tâm treo trên không trung.

Tống thái y nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Hắn thương tới tim phổi, về sau không thể nhảy nhót, không thể dùng sức, chỉ có thể tĩnh dưỡng, hơi không chú ý sẽ triền miên giường bệnh.”

Nói cách khác, không thể mang binh đánh trận nữa, về sau cơ thể sẽ yếu ớt nhiều bệnh.

Đây chính là chủ soái một quân! Đáng tiếc.

Đỗ đại tiểu thư ngây ngẩn cả người, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, đối với loại tướng tài trời sinh như phụ thân mà nói, điều này chỉ sợ so với chết còn khó chịu hơn.

Nam đinh Đỗ gia từ lúc biết đi liền bắt đầu tập võ học binh pháp, mười mấy tuổi đã phải ra chiến trường, bọn họ trời sinh vì chiến trường mà sống.

Trong mắt Đỗ phu nhân đầy thương tiếc, "Chỉ cần còn sống là tốt rồi, hắn chinh chiến cả đời, cả người đau xót, cũng nên lui xuống trải qua những ngày thanh tĩnh.”

Mấy ngày nay nàng đều đã chuẩn bị tinh thần để đi theo hắn.

Sinh đồng lăng, tử đồng quách, đây là lời hẹn trước của bọn họ.

Hôm nay, hắn có thể sống sót đã là trời cao ban ân, mặc kệ hắn là bệnh hay tàn, nàng cũng không ngại, sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.

Mấy năm nay hắn một lòng một dạ với quân doanh, quanh năm đóng quân ở quân doanh, phu thê bọn họ tụ ít ly nhiều, nhưng nàng không hề oán hận.

Bởi vì, nàng biết đây là trách nhiệm của hắn, sứ mệnh của hắn.

Thông cảm cho hắn vì nước chinh chiến mà bỏ lại thê tử, đau lòng vết sẹo lưu lại vì quanh năm chinh chiến, nàng lại cái gì cũng không làm được, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.

Nàng rưng rưng nước mắt, "Thái y, ngài nhất định phải giúp phu quân ta điều trị tốt thân thể.”

Tống thái y thi lễ, "Đỗ đại nhân là đại anh hùng của nước của dân, Tống mỗ nhất định dốc hết toàn lực cứu chữa, ngài yên tâm đi.”

Bình Luận (0)
Comment