Ai ngờ, Đỗ soái lại nói một câu, "Là muốn tiếp nhận Lương Thành, tự lập làm vua đi?”
Trái tim Mộc Vãn Tình run lên, không hổ là chiến thần của Đại Tề, ánh mắt độc ác, nhìn xa trông rộng.
“Ngài nói đùa, từ xưa đến nay nữ nhân nào tự lập làm vương? Ta cũng không dám nghĩ, ta là nữ hài tử nhu nhược không thể tự gánh vác. Đỗ đại nhân, ngài đối với ta có hiểu lầm gì?" Nàng nở một nụ cười thuần lương lại vô tội, giống như một tiểu cô nương đáng yêu, nói: “Ta là một lương dân tốt, đối với triều đình đối với Hoàng thượng trung thành tận tâm, thiên địa có thể giám định.”
Nhưng dù giả bộ nhu nhược thế nào cũng không gạt được ánh mắt Đỗ soái, "Những gì ngươi làm không phù hợp với lời nói của ngươi.”
Mộc Vãn Vãn không vui, ánh mắt trừng lên, "Ngài à, có phải nằm trên giường bệnh lâu rồi, cả ngày suy nghĩ lung tung không? Không có việc gì thì tìm người tâm sự vui chơi giải trí đi.”
Nàng không quan tâm đối phương là ai, chọc nàng vẫn xé như thường, lại không nợ hắn cái gì.
Ngược lại, nàng mới là chủ nợ của bọn họ!
Đỗ soái thần sắc nghiêm túc nhìn nàng, Mộc Vãn Tình một chút cũng không sợ, không chút yếu thế nhìn lại, ai sợ ai a.
Đỗ soái im lặng, đây là người duy nhất dám đối diện với hắn, còn không rơi vào thế hạ phong.
Dũng khí của nàng không phải lớn bình thường.
Hắn lấy ra một cái hộp, mở nắp ra, là một đại ấn, "Biết đây là cái gì không?"
Mộc Vãn Tình liếc nhìn, quan ấn? "Không biết."
Đỗ soái lật con dấu lại, lộ ra một mặt có chữ, “Đô Chỉ Huy Sứ.”
Mộc Vãn Tình có chút không hiểu, tại sao lại để nàng xem ấn này? Chẳng lẽ muốn hù dọa nàng? Không đúng a.
Mộc Vãn Tình thờ ơ khen một câu, "À, rất đẹp.”
Bỗng nhiên, bên tai truyền đến một giọng nói nghiêm túc, “Dám nhận không?”
Mộc Vãn Tình:...
Vẻ mặt nàng kinh ngạc, "Ngài đây là có ý gì?”
Đỗ soái mặt mày nghiêm túc kỳ cục, "Tiếp quản phủ Đô Ty, thay ta quản lý sự vụ dân sinh Tây Lương.”
Như một quả bom hạng nặng rơi xuống, cho dù tố chất tâm lý của Mộc Vãn Tình rất tốt, nhưng cũng bị Đỗ soái làm cho bối rối, "Ngài biết mình đang nói cái gì không? Có phải là sốt hồ đồ hay không? Ta bảo Tống thái y tới giúp ngài xem thử."
Nàng đứng dậy muốn chạy, phía sau truyền đến thanh âm Đỗ soái, “Ngươi thông minh tuyệt đỉnh, lại có dã tâm, ta cho ngươi cơ hội.”
Mộc Vãn Tình dừng lại, hơi xoay người, "Tại sao?”
Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, cũng trăm mối vẫn không có cách giải.
"Trong lúc loạn cục, Tây Lương cực kỳ cần một chủ quan địa phương cường thế có thủ đoạn."
Ánh mắt Đỗ soái xa xưa dừng ở trên quan ấn, không biết đang suy nghĩ cái gì," Mà ta cũng không am hiểu quản lý dân sinh, thân thể cũng không còn khỏe, ngươi tuổi trẻ dã tâm bừng bừng, thủ đoạn tâm cơ mưu lược đều không thành vấn đề."
Mộc Vãn Tình nhìn trái nhìn phải, cũng không nhìn ra hắn đang nói đùa.
“Xác định không phải muốn dựa vào tại sản của ta sao? Giao tình là giao tình, bạc là bạc, thân huynh đệ ta vẫn tính toán rõ.”
Lời này vừa nói ra, không khí nghiêm túc chợt tiêu tan, khóe miệng Đỗ soái giật giật, "Sẽ không, ta từ trước đến nay công tư rõ ràng, ngươi có nhận hay không?”
Mộc Vãn Tình dựa lưng vào lan can, mặt mày tinh xảo như tranh vẽ, "Thật ra, ngài muốn tìm một người không có căn cơ ở Tây Lương, không có liên quan, cũng không có mạng lưới lợi ích làm chủ sự.”
Cứ như vậy, tương đối dễ khống chế.
Đỗ soái có chút ngoài ý muốn, nàng thật sự quá thông minh, giống như yêu nghiệt. “Ngươi không có cảm tình với Đỗ gia, nhưng đối với Trạch nhi lại chân thành, ta cần một người toàn lực bảo vệ Trạch nhi.”
Người ngay cả thuốc súng cũng cam lòng đưa ra a, là thích hợp nhất.
Theo lý thuyết, hẳn nên chọn ra một người từ trong Đỗ gia hoặc là nhân thân, nhưng, mỗi người đều có tư tâm.
Một khi tiếp xúc với quyền lợi tối cao, ai có thể bảo đảm sơ tâm không thay đổi?
“Vậy ngươi có nhận không?”
Nhìn lại toàn bộ khu vực Tây Lương, luận tài trí, luận thủ đoạn, luận năng lực, không ai sánh bằng nàng.
Nàng có sự sát phạt quyết đoán mà thường nhân không có, đây là đặc tính trọng yếu nhất của chủ quan địa phương.
Điểm yếu duy nhất của nàng chính là giới tính, nhưng, khi một người đủ cường đại, tuổi tác giới tính cũng không còn là vấn đề.