"Đỗ soái cả người đều là máu thoi thóp, chỉ còn lại một hơi thở, cũng không thấy nàng sợ hãi, còn bao che kẻ hành hung, mặt mũi sao? Cũng không cần nha."
Đỗ phu nhân sắc mặt ảm đạm run rẩy, cũng làm bọn nha hoàn bị dọa sợ, vừa đau lòng vừa tức phẫn, "Thanh Bình Huyện Chủ, cầu xin ngài có một chút lòng từ bi, phu nhân là nữ tử yếu đuối, không giống với ngài."
"Là không giống nhau, ta cũng không có nhà mẹ đẻ thông địch phản quốc." Mộc Vãn Tình còn ngại không đủ kích thích, đâm chọc càng đâm càng vui, một chiêu phong hầu.
"Đỗ Thiếu Huyên thật là quá đáng thương, phụ soái bị biểu ca bắn giết, thân mẫu còn muốn che chở hung thủ, ngang nhiên đứng ở phía đối lập Đỗ gia, hắn thật sự là quá khó khăn, thật vất vả tích lũy được uy vọng lại bị thân mẫu đá đổ, làm sao còn lãnh binh đánh giặc? Các tướng sĩ còn có thể phục hắn sao?"
Tâm tình Đỗ phu nhân hoàn toàn suy sụp, đau thấu tim phổi, lệ rơi đầy mặt, "Đừng nói nữa."
Mộc Vãn Tình một chút cũng không đồng tình với nàng, "Mấy câu nói liền không chịu nổi? Đỗ Thiếu Huyên không chỉ phải đối mặt với hơn mười vạn quân địch, trong ngoài khốn đốn, còn bị thân mẫu đâm sau lưng."
Nàng khoa trương kêu một tiếng, "A, chẳng lẽ đây là bản lĩnh truyền thống của Hà gia các ngươi?"
Tưởng Đồng Tri yên lặng lui về phía sau vài bước, coi mình là người vô hình, không dám trêu chọc Mộc Vãn Tình, quá hung tàn, thật là đáng sợ.
Trước mắt Đỗ phu nhân từng trận biến thành màu đen, khí huyết cuồn cuộn, một ngụm máu phun ra ngoài.
Mọi người thất kinh thất sắc, bọn nha hoàn vây quanh nàng sợ hãi kêu liên tục.
Tôn Đồng Tri mau quỳ xuống trước Mộc Vãn Tình, Đỗ phu nhân nếu là có chuyện không may, ai cũng không thoát được quan hệ."Huyện Chủ, khẩu hạ lưu tình đi."
Mộc Vãn Tình cho tới bây giờ đều không phải là người mềm lòng, bọn họ muốn phủng Đỗ phu nhân, nhưng nàng không có nghĩa vụ này.
"Đỗ soái cũng thảm a, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, còn phải bị ép ở chung phòng với cô ruột của hung thủ, nhìn mặt nàng liền nhịn không được nhớ tới phản đồ sát hại hắn, có thấy chán ghét hay không..."
Có mấy lời nàng nín thật lâu, mẹ kiếp, một đống tuổi mà còn bày đặt làm lão bạch hoa cái gì.
"Im miệng, ngươi im miệng." Lời này đâm trúng điểm yếu của Đỗ phu nhân, gợi lên nỗi sợ hãi cực độ của nàng, theo bản năng giơ cánh tay lên hung hăng vung qua.
Tưởng Đồng Tri vội vàng xông lên đưa tay cản ngăn cản, "Phu nhân, không được."
Mộc Vãn Tình không né không tránh, cứ như vậy lạnh lùng nhìn Đỗ phu nhân, "Dĩ nhiên, Đỗ soái cũng có sai, sai ở việc cưới một nữ nhân uổng có sắc đẹp lại không có đầu óc, nhà mẹ đẻ chỉ biết kéo chân sau, đã sớm nên hưu cho rồi. ”
Đây là hoàn toàn xé mặt Đỗ phu nhân, còn hung hăng đạp lên một cước.
Người ở chỗ này đều bị nàng hù dọa, a, nhìn thấu không nói rõ, mới có đóng vai bình yên a.
"Ngươi làm sao dám..." Đỗ phu nhân đỏ cả mặt, há mồm thở dốc, đây là lần đầu tiên trong đời nàng bị người làm nhục.
"Ngươi dám động thủ đánh ta, còn không cho phép ta nói thật vài câu sao?" Kỳ thật chỉ cần Đỗ phu nhân không ra nhảy nhót, Mộc Vãn Tình đã sớm đem nàng quên mất.
Nàng nếu không phải là múa đến trước mặt Mộc Vãn Tình, vậy thì một cái tát đánh bay.
"Người quý tự biết mình, mà ngươi thì sao, một chút tự biết cũng không có, chỉ biết hãm hại nhà chồng, lừa nam nhân lừa hài tử, nếu ta có thân mẫu như ngươi còn không bằng tìm một sợi dây siết chết mình đi, chỉ có thể trách mình kiếp trước không tích đức a."
Đỗ phu nhân giống như con cá sắp chết chìm, gắt gao túm lấy cánh tay nha hoàn, không thở được, ánh mắt cũng trợn trắng.
Tôn Đồng Tri bị dọa sợ, a, ngàn vạn lần đừng chết ở chỗ này a.
"Huyện Chủ, cầu xin ngài ít nói vài câu đi, coi như nể mặt mũi của phụ tử Đỗ soái."
Mộc Vãn Tinh không để ý đến, dù sao cũng đã xé rách da mặt, vậy một lần xé liền xé đủ luôn.
Lần sau... Phỏng chừng không có lần sau.
"Đỗ soái cái gì cũng tốt, chỉ có ánh mắt cưới lão bà không tốt, ta không thế nào thông cảm cho hắn, gieo nhân nào thì gặt quả đó."