Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 615 - Chương 615.

Chương 615. - Chương 615. -

Dũng ca khoát tay, hào khí vượt mây, "Xem ngài nói kìa, ở nhà dựa phụ mẫu, ra ngoài dựa bằng hữu, A Đông chính là bằng hữu của ta, mẫu thân của hắn cũng chính là mẫu thân của ta, ta làm sao có thể vứt bỏ mẫu thân của mình để chạy trốn một mình chứ? Còn là con người sao? Đại nương, nhanh lên, chậm thêm nữa liền bị bỏ lại."

Lão thái thái cảm động, nước mắt đều rơi xuống, "Dũng tử, về sau ngươi chính là nhi tử của ta."

Đám nhi tử của lão thái thái cũng nhao nhao biểu thị, "Dũng ca, ngươi chính là đại ca của chúng ta, chuyện của ngươi cũng chính là chuyện của chúng ta."

Dũng ca cởi mở cười một tiếng."Vậy thì tốt quá rồi, ta lại có thêm mấy người nhà, thật tốt a."

Người xung quanh nhao nhao khen ngợi Dũng ca có nghĩa khí, là một người tốt khó có được vân vân.

Dũng ca cõng lão thái thái lên đi về phía trước, tầm mắt buông xuống, che đi ánh sáng trong mắt.

Hơn một vạn người bước đi, không biết đi được bao lâu, đám người truyền ra những thanh âm vui mừng, "Nhìn đi, cửa thành, chúng ta rốt cục cũng đi đến Lương Thành rồi."

Tiếng hoan hô liên tiếp vang lên, những người dân chạy nạn hân hoan cổ vũ, a a a, bọn họ có đường sống rồi.

Nhưng đến gần mới phát hiện, cửa thành đóng chặt, trên tường thành có một đám thủ vệ đứng đáy.

Những người dân chạy nạn không khỏi nóng nảy, đây là ý gì? Không cho bọn họ đi vào sao?

Người cực kỳ đói sẽ không có lý trí để nói chuyện cẩn thân, mơ hồ có chút muốn bạo động.

Dũng ca ánh mắt lấp lóe, lớn tiếng nói, "Mọi người đừng nóng vội, trước tiên chúng ta tiến đến nói chuyện đã."

Hắn nhìn về phía những người thủ vệ đứng trên cửa thành, những người này đều xuất thân từ quân đội Đỗ gia, mỗi người đều là hảo thủ trong quân.

"Các huynh đệ Lương Thành, chúng ta là bá tánh đến từ Lương Châu, quê nhà của chúng ta gặp khó khăn, không thể không rời xa quê hương đi ra ngoài kiếm miếng cơm, chúng ta nghe nói Lương Thành dồi dào, trải qua trăm cay nghìn đắng chạy tới đây, xin hãy cứu lấy chúng ta."

Hắn mới vừa mở miệng, những người khác liền nhao nhao khóc lóc cầu khẩn, "Chúng ta đều là lương dân, không phải trộm cướp, Đỗ soái ở trong thành đúng không? Cầu xin Đỗ soái ban phát từ bi đi."

Một thủ vệ phản ứng rất nhanh, "Đều đứng đợi ở đây, chớ lộn xộn, ta sẽ chạy đi báo cáo ngay."

Thời gian mới trôi đi được một chút, những người dân chạy nạn bị đói đến nỗi bụng sôi ục ục, con mắt đều bị đói đến tái đi rồi.

“Tại sao người vẫn chưa trở lại? Sẽ không là lừa gạt chúng ta đấy chứ? Ta biết rồi, quan viên trên thiên hạ đều không phải thứ tốt gì, bọn hắn ăn từng miếng thịt lớn uống từng ngụm lớn rượu, bá tánh chúng ta đến miệng rau dại nắm đều không kịp ăn, rất nhanh sẽ chết đói."

Dũng ca không ngừng trấn an, "Mọi người đừng vội, Đỗ soái không phải người như vậy."

Nhưng mà hiện tại Đỗ soái đã trở thành phế nhân, Lương Thành như rắn mất đầu, không người chủ sự, tiền tuyến lại đang đánh trận, quân đội Đỗ gia dốc toàn bộ lực lượng, hậu phương không gian, chính là thời cơ tốt nhất.

A Nhân hừ lạnh một tiếng, "Ta không tin những người làm quan, bọn hắn không có một ai là người tốt, không được, chúng ta không thể cứ như vậy chờ chết."

Lời này vừa nói ra, những người dân chạy nạn liền mãnh liệt cộng minh, "Đúng vậy, người lớn chúng ta làm gì cũng đều được, nhưng đám hài tử vẫn còn nhỏ như thế, không thể chết."

Mọi người càng ngày càng xúc động, bầu không khí khẩn trương lên.

"Quan viên triều đình đã không xem chúng ta như con người, chúng ta liền phản......" Một người dân chạy nạn vung tay hô to, tạo phản có lý!

Những người khác kích động vạn phần, nếu như đã không có đường sống, vậy liền phản!

Nhưng vào lúc này, một mũi tên dài không biết từ chỗ nào bay tới, bắn trúng người dân chạy nạn, không kịp nói thêm gì đã ngã gục xuống dưới.

Như bị một chậu nước lạnh dội xuống, khiến cho các nạn dân nóng đầu liền tỉnh táo thêm một chút.

"A, chết người."

Những giọt máu tươi chảy ra khiến các nạn dân hoảng sợ vạn phận, nhao nhao lui về phía sau.

Mấy người Dũng ca cũng theo đám người lui về phía sau trong đám người đi theo lui, trao đổi một cái ánh mắt.

Bình Luận (0)
Comment