Người theo dõi lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn họ, "Đó là Huyện Chủ Thanh Bình, nói chuyện tôn trọng một chút, các ngươi cũng xứng bình phầm nàng sao? Lại nói bậy, đưa các ngươi xuống Hoàng Tuyền."
Hắn vốn là khất cái, ăn xin kiếm sống, mùa đông năm ngoái thiếu chút nữa đóng băng đến chết trên đường phố, là Huyện Chủ Thanh Bình thu nhận hắn, cho hắn một nơi an thân, có ăn có uống, còn được mặc ấm.
Còn được Huyện Chủ Thanh Bình ban danh, Nhất Bát.
Huyện Chủ Thanh Bình chính là đại ân nhân của hắn, là chủ tử mà hắn thề chết trung thành.
Mặt mọi người đều tái xanh, "Chúng ta là đại sứ, chúng ta muốn cử báo ngươi."
Hắn mới không sợ, so với thanh âm của bọn họ còn lớn hơn, "Huyện Chủ nói, chỉ cần các ngươi không chết là được, tàn phế ngu ngốc cũng chẳng sao. Hiện tại phủ Tấn Vương có chuyện cầu nàng, chẳng lẽ còn có thể vì mấy con chó mà trở mặt với nàng sao?"
Sứ giả: ...
"Huyện Chủ Thanh Bình vẫn luôn hung dữ như vậy?"
Hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, "Nói bậy, huyện Chủ chúng ta người mỹ thiện tâm, tính tình tốt, yêu dân như con, là Bồ Tát sống."
Mọi người: ...
"Nàng cũng rất yêu tiền."
Hắn hỏi ngược lại, "Ai mà không yêu tiền? Ngươi không yêu tiền à? Vậy ngươi cởi hết quần áo trên người, cái gì cũng đừng mặc, ta liền tin toàn thân ngươi không có một tia mùi tiền thối."
Không, đâu là hai chuyện khác nhau, ngươi nhét chữ vào mồm.
Nhưng Nhất Bát mới không nói đạo lý với hắn.
Ngươi dám nói xấu Huyện Chủ Thanh Bình, hắn liền đánh ngươi.
Không riêng gì hắn, chỉ cần người đi trên đường mà nói một câu nhắc tới Thanh Bình Huyện Chủ, người qua đường lập tức hai mắt tỏa sáng, điên cuồng ca ngợi.
Dám nói xấu Huyện Chủ Thanh Bình, vậy ngươi liền xong rồi, bị người của cả con phố đuổi đánh.
Uy vọng của Huyện Chủ Thanh Bình không cao bình thường, điều này khiến cho tâm tình mọi người đều rất phức tạp.
Qua mấy ngày, "Huyện Chủ, sứ giả phủ Tấn Vương lại tới."
Mộc Vãn Tình lật xem sổ sách, gần đây người chạy nạn có chút nhiều, tiêu hao quá nhanh, số tiền này không đủ tiêu xài.
"Mang lễ vật thì cho vào, không có thì nói ta không rảnh."
"Vâng."
Chỉ chốc lát sau, quan sai mang theo Hà Vân Hoán tiến vào.
Hà Vân Hoán hai tay dâng hộp gấm trong tay lên, "Đây là thành ý của phủ Tấn Vương, xin Huyện Chủ nhận lấy. ”
Mộc Vãn Tình nhìn Lập Đông bên cạnh một cái, Lập Đông lập tức tiến lên, mở nắp ra, bên trong là một chồng ngân phiếu.
"Huyện Chủ, tám vạn lượng ngân phiếu, kiểm tra qua, là thật."
Mặt Hà Vân Hoán có chút vặn vẹo, đám người này thật sự thô bỉ, khiến cho người nhã nhặn như hắn khó có thể chống đỡ.
Mộc Vãn Tình hài lòng gật đầu, "Được rồi, thành ý của phủ Tấn Vương ta nhận lấy, trở về nói cho chủ tử ngươi biết, người trưởng thành chỉ nói đến lợi ích, những lời vô dụng kia thì tiết kiệm đi, muốn mời ta hỗ trợ, vậy đưa tiền.
Bàn tay nhỏ bé của nàng giơ lên, "Lập Đông, đưa danh sách cho hắn."
Hà Vân Hoán mờ mịt nhận lấy danh sách, cúi đầu nhìn, một vạn tấn gạo, một vạn tấn bột mì, một vạn tấn thịt lợn, một vạn cân muối.
"Đây là?"
Mộc Vãn Tình hồn nhiên không thèm để ý nói, "Bên phía ta thiếu những thứ này, để cho hắn xem mà làm đi."
Mặt Hà Vân Hoán nứt ra từng tấc từng tấc, đây là loại người gì chứ. "Nhưng... Tám vạn lượng bạc..."
"Đây chẳng phải là lễ vật bình thường khi đến cửa sao? Chút tiền này cũng đáng để nguơi đề cập lại sao? Thật keo kiệt mà, cảm thấy mất mặt thay cho phủ Tấn Vương." Mộc Vãn Tình vẻ mặt ghét bỏ.
"Lúc trước ta còn quyên góp hai trăm vạn bạc cho Đỗ gia quân, các ngươi cân nhắc mà làm, có tiền hay không cũng không quan trọng, quan trọng là thành ý của các ngươi, đúng không?"
Mẹ nó, đây là tiết tấu bức tử người.
Hà Vân Hoán tự cảm thấy mình là mưu sĩ trầm ổn như núi, Thái Sơn có sụp trước mặt cũng không đổi sắc, nhưng giờ khắc này hắn sụp đỗ rồi.
Đâu có còn là lời nói của con người hay không? A!
"Huyện Chủ, lời này không thể nói như vậy, thành ý vô giá..."