Nhất định phải thu phục Mộc Vãn Tình, thu phục quân dân Tây Lương dưới trướng, giúp hắn thành tựu đại nghiệp.
Về phần Mộc Vãn Tình có nguyện ý hay không, nàng không có lựa chọn, trừ phi muốn chết.
Không thể do hắn sở dụng, vậy chỉ đó chết.
Thuận hắn thì sống, nghịch hắn thì chết.
Trong mắt hắn hiện lên một tia sát khí lạnh như băng...
Ngoài cửa, một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, "Thế tử gia, ta tự tay làm thức ăn cho ngài nếm thử."
Sắc mặt thế tử Tấn Vương hơi ngừng, "Tiến vào đi."
Một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương bước vào, trong tay bưng một cái khay.
Thế tử Tấn Vương ăn cơm tối rất ít, ngửi thấy mùi hương mê người này mới phát hiện đói bụng, "Cẩm nhi, ngươi quá tri kỷ, có được ngươi là phúc khí của ta."
Mộc Cẩm Dao mặc y phục đơn giản, không son phấn, nhưng vẫn khó che giấu dung nhan tuyệt sắc.
Mặt mày ôn nhu, thâm tình chân thành nhìn nam nhân, "Có thể gặp được Thế tử gia mới là phúc khí của ta, ngài nếm thử tay nghề của ta."
Nàng tự tay nâng thức ăn đến chỗ hắn, thế tử Tấn Vương cúi đầu nhìn thoáng qua, "Đây là cái gì?"
"Trà hoa mì."
Thế tử Tấn Vương theo bản năng thốt ra, "Là món sở trường của Mộc Vãn Tình?"
Mộc Cẩm Dao có chút sửng sốt, y ngay cả cái này cũng biết? Hắn ta... Đang thu thập tin tức của Mộc Vãn Tình? Hắn muốn làm gì?
"Đúng vậy, món ăn này nhìn đơn giản, nhưng rất tốn tâm tư, ta thêm nho khô cùng hoa quế vào công thức ban đầu, cũng không biết có hợp khẩu vị của ngài hay không?"
Hai thứ này đều là món thế tử Tấn Vương thích ăn, làm sao mà không hợp khẩu vị, hắn ăn một ngụm miệng đầy hương vị ngọt ngào, không khỏi khen một câu, "Hương ngọt ngon miệng, không sai, ngươi tuệ chất lan tâm, cẩn thận chu đáo, ta đúng là không thể rời khỏi ngươi."
Chế độ ăn uống sinh hoạt của y đều do Mộc Cẩm Dao tự tay an bài, không giao cho người khác.
Thế tử Tấn Vương làm xong một chén, khẩu vị nóng hổi, tinh thần tốt hơn vài phần, "Xuống bếp quá vất vả, lần sau để đầu bếp làm, ngươi ở một bên chỉ đạo là được rồi.
Mộc Cẩm Dao tràn đầy ngọt ngào, "Rửa tay nấu canh cho phu quân, ta cầu còn không được, trong lòng tràn đầy vui mừng."
Thế tử Tấn vương cũng nở nụ cười, "Được, tốt, ông trời đối xử ta không tệ, vẫn giữ lại người tri kỷ cho ta."
"Vẫn?" Trong lòng Mộc Cẩm Dao hiện lên một tia quái dị.
"Không uổng công ta cực cực khổ khổ đoạt ngươi về." Thế tử Tấn Vương vừa nghe nói Mộc Cẩm Dao rời kinh tới Lương thành, trực tiếp phái người nửa đường cướp bóc. "Mộc Vãn Tình thật sự sẽ tự xuống bếp sao? Tay nghề có thực sự tốt như vậy không?"
Mộc Cẩm Dao đè xuống suy nghĩ phức tạp, "Đúng vậy, nàng thông minh ngộ tính cao, học một suy ba, làm gì cũng đều tốt nhất."
"Sở trường của nàng ấy là món gì?"
Trong lòng Mộc Cẩm Dao càng cảm thấy quái dị hơn,"Ách? Hình như tất cả đều là sở trường?"
Thế tử Tấn Vương gõ nhẹ lên mặt bàn, thần sắc có một tia cổ quái. "Mộc Vãn Tình trở thành chủ sự của Tây Lương, ngươi biết không?"
Mộc Cẩm Dao sửng sốt nửa ngày, tâm tình phức tạp đến cực điểm, rất khiếp sợ, nhưng tựa hồ cũng không kinh ngạc.
Đó chính là Mộc Vãn Tình a, chuyện ly kỳ phát sinh trên người nàng cũng bình thường.
"Ta ở nội trạch, tin tức không thông, làm sao biết được những chuyện này? Không nghĩ tới nàng đi được tới bước này, quả thật phải khiến cho người ta khiếp sợ."
Tầm mắt thế tử Tấn Vương dừng trên mặt nàng, không biết có ý gì, "Ngươi cũng không muốn hỏi thử, nàng ta thân là nữ, dựa vào cái gì vượt qua nhiều nam nhân có bản lĩnh như vậy, từng bước đi tới cao vị?"
Mộc Cẩm Dao theo bản năng không thoải mái, hắn đang ám chỉ cái gì? A, nam nhân.
"Lúc trước nàng lấy thân phận con gái thứ phòng, ở tuổi 14 ngồi lên vị trí tộc trưởng Mộc thị nhất tộc, ta liền biết nàng là hạng người không tầm thường."
Nàng bình tĩnh khiến cho thế tử Tấn Vương cảm thấy kỳ quái, "Ngươi cũng không ghen tị chút nào sao?"
Mộc Cẩm Dao im lặng, "Ta và nàng là loại người hoàn toàn bất đồng, không phải người cùng một đường, không có gì phải ghen tị."
Chênh lệch một chút thì sẽ ghen tị, nhưng chênh lệch quá lớn... Vẫn nên tiết kiệm sức lực thì hơn.