Chờ Y Chính vừa đi, Thái tử quỳ xuống đất, rưng rưng nằm bên đầu gối phụ hoàng, "Phụ hoàng, nhi thần cầu xin ngài, an tâm dưỡng bệnh đi. ”
Bệnh này hoàn toàn mệt mỏi, một ngày chỉ ngủ hơn một canh giờ, cho dù có là người sắt cũng không chịu nổi.
Hoàng thượng không khỏi cười khổ, đã là lúc nào còn có thể dưỡng bệnh? Thành Cam Châu còn đang đánh giặc, phủ Ngụy Vương cùng Tấn Vương gia trước sau khởi binh, các nơi khởi nghĩa lẻ tẻ, triều đình tràn ngập nguy cơ, tùy thời đều có thể sụp đổ.
"Trẫm nửa đời gập ghềnh, lúc thiếu niên bị yêu phi hãm hại, căn cơ thương tổn, có thể sống đến hôm nay đã là ông trời khai ân."
"Trẫm từ trong tay tiên hoàng nhận một mớ hỗn độn, lại không thể đem cục diện rối rắm này để lại cho ngươi, lại cho trẫm một chút thời gian..."
Hắn không còn nhiều thời gian, phải làm hết sức có thể.
Từ trước đến nay Thái tử trầm ổn như núi cũng lệ rơi đầy mặt, "Phụ hoàng, nhi thần chỉ muốn ngài sống thật tốt."
Hoàng thượng khẽ vuốt ve lưng Thái tử, "Trẫm rất cao hứng."
Đều nói nhà đế vương không có thân tình, nhưng, hắn yêu thương hài tử của mình, Thái tử cũng yêu phụ thân hắn.
Thế là đủ rồi.
Bầu không khí trong phòng có một phần ôn nhu thắm thiết, nhưng cũng đặc biệt tàn khốc.
Hoàng thượng kéo Thái tử ngồi bên cạnh, sắc mặt nói, "Ngươi thấy Mộc Vãn Tình người này thế nào?"
Thái tử quay đầu lặng lẽ lau đi nước mắt khóe mắt, "Nàng thông minh tuyệt đỉnh, tâm tính nhanh nhạy, tài hoa xuất chúng, tâm cao khí ngạo... Cực kỳ nổi loạn, thích thách thức các quy tắc."
Hoàng thượng hơi cật đầu, "Người có tài hoa tâm khí đều cao, huống chi là người kinh thế tài hoa như vậy, há có thể cam tâm tình nguyện chịu bị vây éo trong quy củ?"
Hậu viện không giữ được nàng, quy củ thế tục càng không vây khốn được nàng, nàng có thể đi tới hôm nay, dựa vào thực lực cường đại cùng tâm trí kiên nghị.
"Ngươi cũng đã xem qua thư của Mộc Vãn Tình, cảm thấy lời nói của nàng có mấy phần chân thật?"
Khóe miệng Thái tử giật giật, Mộc Vãn Tình là người rất mâu thuẫn, rõ ràng thông minh giống như yêu nghiệt, nhưng có khi lại thẳng thắn làm cho người ta dở khóc dở cười.
Mỗi tháng nàng sẽ gửi ba phong thư, sét đánh bất động, trước kia còn có thể để cho Đỗ soái bí mật dâng lên, sau này liền lấy danh nghĩa của mình để đưa thư.
Thư của nàng thường có ba đoạn, đoạn đầu tiên, vấn an, các loại nịnh nọt hoàng dế, thẳng thắn đáng yêu.
Đoạn thứ hai sẽ viết mình đã làm gì, mọi thứ đều được viết rõ ràng, câu chữ phi thường sinh động, những chuyện nhỏ nhặt cũng có thể được nàng viết thành thú vị, cuộc sống của nàng ở Tây Lương như đang nhảy múa trên giấy.
Đoạn thứ ba, tự khen mình! Cái gì mà hôm nay lại là một ngày bị vẻ đẹp trí tuệ của mình làm cho khuynh đảo, bản thân còn phải tự nể phục.
Cái này khiến cho người xem thư hiểu rõ được những gì nàng đã trải qua, không sinh ra lòng phòng bị, còn không tự chủ được có vài phần yêu thích.
Phụ tử họ cũng rất thích đọc thư, thông qua thư của nàng để nhìn ra một thế giới khác nhau.
Thái tử không thể không thừa nhận Mộc Vãn Tình rất có thủ đoạn, "Chín phần thật."
Người nọ quá kiêu ngạo, khinh thường nói dối.
Hoàng thượng nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Đại Tề kiến quốc một trăm chín mươi năm, các loại mâu thuẫn bộc phát, có một số vấn đề tích tụ đã lâu, khó mà sửa được, hơn nữa các loại thiên tai nhân họa, trẫm nhiều còn tưởng rằng Hoàng triều Đại Tề muốn đoạn tại trong tay mình."
Hắn tự thấy mình là một minh quân, nhưng thiên đạo lại không đứng về phía hắn a.
Sắc mặt Thái tử đại biến, "Phụ hoàng."
Hoàng thượng vẫn rất lo lắng mình sẽ trở thành vị vua vong quốc, nhưng hiện tại, tựa hồ không lo lắng nhiều.
"Mộc Vãn Tình có lẽ chính là cơ hội xoay chuyển duy nhất của Hoàng triều Đại Tề, trọng bệnh dùng mãnh dược, loạn thế cần trọng điển, người khác không thể, nàng có thể."