"Nói một cách đơn giản, nếu ngươi đối xử tốt với nàng, nàng sẽ trả lại gấp đôi cho ngươi. Nếu ngươi không khiến nàng thất vọng, nàng cũng sẽ không để ngươi thất vọng. Tình ý hai chữ nhìn thì nhẹ, nhưng với một số người lại nặng tựa như ngàn cân."
Thái tử giật mình, "Cho nên, người thà rằng đối nghịch với hết thảy quan viên trên triều, cũng muốn đính chính thanh danh cho nàng?"
"Đúng, trẫm muốn nhìn thử xem, nếu trẫm cho nàng như mong muốn, nàng sẽ hồi đáp trẫm thế nào?"
Đây là một sự thăm dò, cũng là một sự đầu tư, càng là một canh bạc lớn.
Thái tử thật cẩn thận mà hỏi: "Nhưng, nếu thua cược thì sao?"
Hoàng thượng nhàn nhạt hỏi lại, "Còn có thể tệ hơn thế cục trước mắt sao?"
Thái tử im lặng.
Thế giới bên ngoài thay đổi bất ngờ, loạn như một nồi cháo, Tây Lương thì giống như chốn bồng lai tiên cảnh, đem tất cả phiền toái, nguy hiểm đặt ở bên ngoài.
Vào ngày này, Mộc Vãn Tình mang một nhóm người trở về nông trang Thủy Thổ để tuần tra.
Đầu tiên là đến xem trường ký túc xá, bọn nhỏ đều mập mạp lên, ánh mắt cũng trở nên hoạt bát.
Hiện tại là thời gian sinh hoạt giữa các tiết học, một đám hài tử đang chơi đại bàng bắt gà con, cười nói không ngớt.
Nghe tiếng cười giòn tan của bọn nho, khóe miệng của Mộc Vãn Tình cũng không nhịn được mà cong lên.
"A" Bỗng nhiên có một hài tử cuối cùng trong hàng ngã xuống, úp mặt xuống, trán nặng nề đập xuống đất.
Mọi người giật mình, Mộc Vãn Tình nhanh chóng chạy đến, bế hài tử lên, đầu hài tử chảy máu, máu chảy ròng ròng, trông rất dọa người.
Nàng ôm hài tử chạy như bay về phía phòng y tế cách đó không xa, đây là phòng y tế mặt hướng về phía nông trang, mỗi người đều có thể tới xem bệnh.
Bên ngoài phòng y tế có một hàng dài người, thấy Mộc Vãn Tình chạy như bay lại đây, nhanh chóng dạt ra.
Đại phu nhận hài tử rồi kiểm tra, chỉ là bị thương da thịt, nhưng trán bị đập ra một lỗ, rất dễ bị nhiễm trùng.
Sức đề kháng của hài tử kém, một khi nhiễm trùng sẽ rất phiền phức.
Mộc Vãn Tình cau mày, "Đi tìm Mộc Thập Tam, kêu nàng đem hộp sơ cứu qua đây."
"Vâng."
Mộc Thập Tam nghe tin liền chạy tới, mở túi sơ cứu trên lưng, lấy cồn và bông gạc ra, cẩn thận sát trùng cho đứa nhỏ.
"Sẽ đau một chút, ráng nhịn nhé."
Hài tử thở hổn hển vì đau, nhưng vì Mộc Vãn Tình đang quan sát bên cạnh nên nhịn xuống, không được khóc.
Tuổi hài tử còn nhỏ, bẹp miệng muốn khóc nhưng không thể khóc, trông thật tội nghiệp.
Mộc Vãn Tình móc ra hai viên kẹo đưa nó, "Tiểu tử, đây là quà khen thưởng cho sự dũng cảm của ngươi."
Đôi mắt của hài tử mở to, sau đó vui vẻ ra mặt, "Cảm ơn hiệu trưởng."
Hài tử rất vui, hiệu trưởng còn khen hắn dũng cảm, hắn muốn đi khoe với đồng bọn.
Sau khi khử trùng, bôi thuốc cầm máu, băng bó, Mộc Thập Tam nhắc nhở nói: "Không được đụng nước, không được hoạt động mạnh, nhớ chưa?"
Hài tử ngoan ngoãn gật đầu.
Đại phu ở bên cạnh xem không rời mắt, "Đây là cái gì?"
Hắn thật ra là nhi tử của Tống thái y, năng lực không bằng mấy sư huynh, hắn không muốn đến cửa hàng để giúp đỡ, ngược lại càng yêu thích ở nông trang Thủy Mộc hơn.
Hắn thích nhà lầu xi măng, một người một phòng, muốn thoải mái thế nào liền có thể thoải mái thế ấy.
Ăn dùng so với kinh thành còn tốt hơn, ai nghĩ tới được.
"Nghiên cứu mới, chế tạo thành công thuốc khử trùng, có thể ngăn ngừa nhiễm trùng."
Đôi mắt Tống đại phu sáng lên, "Có thể cho ta một ít không?"
Mộc Thập Tam từ chối, "Đây là lô thí nghiệm đầu tiên, đợi bên xưởng, họ sẽ mang một số ít qua đây."
Tống đại phu có hơi thất vọng, vậy chỉ có thể đợi.
Mộc Thập Tam là nhóm học sinh đầu tiên tốt nghiệp thư viện Mộc gia, phụ trách trông coi quản lý xưởng cồn, đây là phân xưởng mới mở, ở vị trí hẻo lánh, vì an toàn.
Những học sinh tốt nghiệp khác thì phân hai người một tổ, một tổ phụ trách một phân xưởng, ba phân xưởng gồm vải bông, bông, chăn bông đã tiêu tốn hết sáu người.
Mộc Thập Tam và Mộc Nhị Thập phụ trách xưởng cồn, còn có hai học sinh tốt nghiệp khác phụ trách xưởng ép dầu.