Triệu mẫu kích động mặt đỏ bừng, đi lên đón, "Mộc nhị thiếu? Trời ạ, khách quý đến nhà, không đón được từ xa, thứ tội thứ tội.”
Mộc Tử Ngang đánh giá nàng vài lần, hai mẫu tử có ba phần tương tự, mặt mày đặc biệt giống, không khỏi làm cho người ta cảm giác thân thiết. “Triệu phu nhân khách khí rồi.”
Một phen động tĩnh này dẫn khách trọ bốn phía thò đầu ra nhìn, “A, đây không phải là nhị ca của Huyện Chủ Thanh Bình sao?”
“Sao hắn lại tới Triệu gia? Có chuyện xưa với Triệu gia sao?”
“A, Triệu gia có một cô nương như hoa như ngọc, đây là muốn trèo lên cành cao làm phượng hoàng?”
Triệu mẫu mặt mày hớn hở, nói: "Ta cũng không phải phu nhân gì, nếu không chê, gọi một tiếng bá mẫu đi.”
“Vâng, bá mẫu.” Mộc Tử Ngang thay đổi cách nói, khiến Triệu mẫu vui mừng ngất trời.
Triệu mẫu đón hắn vào trong phòng, phân chủ khách ngồi xuống, Triệu cô nương tự mình đưa nước trà lên, vẻ mặt ngượng ngùng, "Trong nhà chỉ có loại trà này, thất lễ rồi.”
Trà gạch rẻ nhất, một khối có thể dùng rất lâu.
Mộc Tử Ngang vẫn luôn cởi mở, tam giáo cửu lưu đều có thể giao tiếp, không có quan niệm dòng dõi. “Trong nhà ta cũng có loại trà này, ta cũng uống.”
Trà gạch này là do muội muội làm ra, lúc thí nghiệm không biết uống bao nhiêu, hắn cũng không chú ý tới.
Thấy hắn bình dị gần gũi như thế. Triệu mẫu và Triệu cô nương nhìn nhau, trao đổi ánh mắt với nhau.
Triệu gia còn có hai người, là một đôi phu thê có chút tuổi, một người phụ trách phòng bếp làm chút việc vặt, một người làm việc nặng.
Người nữ chính là quản sự ma ma của Triệu mẫu, sau khi Triệu gia gặp chuyện không may liền tự mình chuộc thân, ngàn dặm xa xôi theo nàng đi tới Lương Thành.
Cho nên, nói là mẫu tử nương tựa lẫn nhau, kỳ thật còn có người hầu hầu hạ.
Phòng bếp đang làm sủi cảo, mẫu tử Triệu gia nhiệt tình khoản đãi khách nhân, ngôn tiếu yến yến, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Triệu mẫu cười nói, "Nghe nói Huyện Chủ Thanh Bình được đất phong, thật đáng mừng."
Mộc Tử Ngang thích nhất là nghe người khác khen muội muội, bản thân cũng sẽ khen: "Muội muội ta là giỏi nhất, nàng xứng đáng.”
Khuôn mặt tươi cười của Triệu mẫu cứng đờ, khiêm tốn một chút cũng không có? Đây là ai vậy? "Chưa từng thấy ai yêu thương muội muội như ngươi, sau này thê tử ngươi vào nhà nhất định sẽ ghen."
Giọng nàng có vẻ giống trêu ghẹo, Mộc Tử Ngang kỳ quái hỏi lại: "Ghen cái gì? Cùng nhau yêu thương muội muội, không phải xong rồi sao?"
Triệu mẫu im lặng, có chút không tiếp lời được: "Vạn nhất các ngươi không hợp thì sao?"
Mộc Tử Ngang càng cảm thấy kỳ quái, "Sao có thể? Muội muội ta tốt như vậy, đáng yêu như vậy, ai lại không thích nàng chứ?"
Người không thích muội muội, ánh mắt khẳng định có vấn đề, đầu óc cũng có vấn đề.
Triệu mẫu:...... Đây đúng là một cái chày gỗ.
Triệu cô nương mấp máy môi, "Đất phong của Huyện Chủ Thanh Bình ở thành Phù Phong, cả nhà các ngươi sẽ dọn qua bên kia sao?"
Mộc Tử Ngang lắc đầu, "Khó nói, cái này phải nghe theo sự sắp xếp của muội muội.”
Triệu mẫu kinh ngạc vạn phần, "Nhà các ngươi chẳng lẽ là người nhỏ tuổi nhất quyết định?”
Lời này có chút ý gây sự, nhưng Mộc Tử Ngang không nghe ra.
“Không.” Mộc Tử Ngang nghiêm trang trả lời, “Là người có bản lĩnh nhất quyết định.”
Mẫu tử Triệu gia:... Có chút nghẹn lời là sao?
Mộc Tử Ngang ăn sủi cảo ở Triệu gia rồi cáo từ, không ở lâu.
Triệu cô nương đích thân đưa hắn đến đầu hẻm, ánh mắt nhiệt liệt triền miên, "Ngươi đi đường cẩn thận, lần sau... chúng ta gặp lại, cám ơn ngươi không chê, ta rất vui vẻ."
“Ngươi…” Mộc Tử Ngang nhìn ánh mắt lưu luyến của nàng, đầu óc nóng lên, “Ta bảo nương ta tới cửa cầu hôn, được không?”
Triệu cô nương ngẩng đầu, vừa kinh hỉ vừa sợ hãi, "Ngươi nói cái gì?"
“Cái kia…” Mộc Tử Ngang ý thức được mình xúc động, có chút mạo muội, bọn họ tương giao cho tới bây giờ đều là tình tiết ngẫu nhiên gặp mặt, chỉ là lễ nghĩa.
Còn nữa, hắn còn chưa thuyết phục mẫu thân, nếu mẫu thân không đồng ý thì làm sao bây giờ?
Nếu không, tìm muội muội nói thử? Muội muội chắc chắn không cổ hủ như vậy.
Hơn nữa, chỉ cần muội muội đồng ý, mọi chuyện đều có thể thương lượng.