Thế tử Tấn Vương rất vừa lòng với nàng, thông minh không lộ ra ngoài, có năng lực nhưng không khoe khoang khắp chốn, ôn nhu săn sóc, còn đối với hắn tình thâm mãnh liệt, nguyện ý vì hắn mà chết.
Đây mới là nữ nhân mà hắn muốn có được!
Mộc Vãn Tình thì tính là loại nữ nhân gì chứ? Không có nam nhân nào chịu được nàng, một người cũng không có.
A, tại sao hắn lại nghĩ tới nàng?
…
Mộc Cẩm Dao đã lâu không nhìn thấy Mộc Vãn Tình, không khỏi giật mình, quả thực không dám nhận.
Mộc Vãn Tình mặc áo lông cáo trắng như tuyết, kim quan buộc tóc, mặt mày kiên nghị, cả người tản ra khí thế thượng vị giả.
Lần trước nàng còn chưa hết nét hài tử, có chút giống tiểu hài tử giả làm người trưởng thành, mà lúc này như thoát thai hoán cốt, dung nhan thanh diễm tuyệt luân, lại không người dám có nửa điểm bất kính, chỉ vì khí thế của nàng quá thịnh.
“Tham kiến Thanh Bình Huyện Chủ.”
Phủ Tấn Vương phái ra mười mấy sứ đoàn, mỗi người đều là tinh anh, có mưu thần, có tướng quan, cũng có hào tộc. Nhưng thân phận cũng không cao bằng Mộc Vãn Tình, phải hành lễ với nàng trước.
Mộc Vãn Tình thản nhiên nhìn lướt qua, mở miệng oán giận nói, "Không nghĩ tới thế tử Tấn Vương không dám tới gặp ta, chỉ dám đẩy nữ nhân của mình lên phía trước, làm người có chút trơ trẽn.”
Nàng không mở miệng nói chuyện rất là cao quý trang nhã, nhưng vừa mở miệng có thể đem người ta tức chết.
Sắc mặt sứ đoàn đều thay đổi, "Thanh Bình Huyện Chủ chớ nói bừa, chủ tử nhà ta chỉ là cho rằng, các ngươi đều là nữ tử, tương đối dễ nói chuyện, có thể câu thông."
Lời này nói nha, ngạo mạn lại khinh thường, khinh thị đối với nữ tử toàn bộ viết ở trên mặt.
Nói trắng ra, cảm thấy đàm phán với một nữ nhi thật mất mặt.
Mộc Vãn Tình cũng không tức giận, thờ ơ nhìn Mộc Cẩm Dao, "Hắn là ai?”
Mộc Cẩm Dao nhẹ giọng giới thiệu, "Đây là phó sứ Kim đại nhân.”
Kim đại nhân một bộ cao cao tại thượng, lỗ mũi hướng lên trời.
Mộc Vãn Tình chỉ dẫn theo năm người, Tôn Đồng Tri, Mộc Tử Thành, Đỗ đại tiểu thư, còn có hai thuộc hạ.
Nhìn ít người đơn bạc.
“Nói đi, là chiến hay là hòa?”
Kim đại nhân tỏ vẻ nghi ngờ, "Ngươi xác định có thể quyết định?”
Mộc Vãn Tình nhìn ra ngoài, đây là ngoại ô Từ Thành.
Mà cách đó không xa, một vạn Đỗ gia quân tinh nhuệ sẵn sàng đón địch, chỉ là một cái Từ thành, những người này đủ rồi.
“Ta có thể, cũng không biết ngươi có thể hay không?”
“Đương nhiên là có thể, là chiến là hòa, phải xem các ngươi làm như thế nào.” Kim đại nhân vừa lên đã ra oai phủ đầu, “Hiện tại lui binh mấy trăm dặm để cầu thành ý, đàm phán mới có thể tiếp tục.”
Hắn nửa giả nửa diễn, tất cả những gì hắn làm đều là vì đả kích khí thế của đối thủ, lót đường cho đàm phán phía dưới, chiếm ưu thế lớn nhất.
Đôi mắt trong veo như nước của Mộc Vãn Tình nhìn hắn hai giây, Kim đại nhân vênh váo tự đắc nhìn lại.
Khóe miệng Mộc Vãn Tình hơi nhếch lên, "Được rồi.”
Sứ đoàn phủ Tấn Vương mừng rỡ, không ngờ Huyện Chủ Thanh Bình lại yếu đuối vô dụng như vậy, lần này thắng quá dễ dàng.
Mộc Vãn Tình cầm lấy một lá cờ, vung vẩy vài cái.
“Ầm ầm.” Núi lay đất động, quân Đỗ gia không biết từ đâu lấy được vũ khí sắc bén công thành, ném đá.
Xe ném đá nhắm ngay cửa thành ném đá, tình cảnh oanh oanh liệt liệt.
Đột nhiên biến cố xảy ra khiến người thủ thành sợ đến phát mộng, không phải nói đang đàm phán sao? Đây là đàm phán thất bại?
Sứ đoàn phủ Tấn Vương càng kinh ngạc vạn phần, Kim đại nhân cực kỳ bại hoại thét chói tai, "Ta bảo ngươi lui binh!"
“Tại sao ta phải nghe lời ngươi?” Mộc Vãn Tình cười lạnh, “Ta hận nhất là người khác khoa tay múa chân với ta, thông báo công thành.”
Sứ đoàn phủ Tấn Vương lúc này mới biết mình ngây thơ đến mức nào, lại cho rằng Mộc Vãn Tình yếu đuối?
Kim đại nhân mang sứ mệnh quan trọng, vội vàng giơ chân, "Ngươi đừng xằng bậy, ngươi muốn phá hoại hòa đàm sao.”