Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 710 - Chương 710.

Chương 710. - Chương 710. -

Phục vụ lộ ra nụ cười tiêu chuẩn với tám cái răng, “Đúng vậy, sản phẩm mới được đưa ra thị trường, vì hồi đáp khách hàng cũ, đặc biệt cho ra một nhóm vật phẩm bằng thuỷ tinh có phẩm chất còn tốt hơn nhiều so với vật phẩm bằng lưu ly, số lượng có hạn, tới trước thì được trước…”

Vật quý thì mắc, phải bán với giá cao, còn phải khống chế số lượng.

Không đợi hắn nói xong, khách hàng đã vội vàng kêu lên, “Mua mua mua, mau viết hoá đơn cho ta.”

Hắn cảm giác mình vừa chiếm được tiện nghi lớn, sợ bị người khác cướp đi, vội vã đặt xuống toàn bộ số tiền.

Không cho trả toàn bộ tiền, hắn còn sốt ruột hơn cả ngươi.

Một cái ly lưu ly đã bán với giá hơn một ngàn, một tấm thuỷ tinh lớn như vậy lại chỉ bán với giá năm trăm, tiện nghi, quá tiện nghi, giống như nhặt được vàng vậy.

Đây chính là đãi ngộ tôn quý nhất nha, tốt! Thật tốt quá!

Thủy tinh đột nhiên trở nên thịnh hành, thứ tốt như vậy ai lại muốn bỏ lỡ cơ chứ?

Kẻ có tiền tranh giành nhau để có được cửa kính, trong khoảng thời gian ngắn cung không đủ cầu.

Nói như thế nào nhỉ? Trang hoàng bằng cửa kính cũng làm cho sinh hoạt trở nên tươi sáng hơn.

Những người không xài cửa kính, ở nơi tụ họp công cộng không thể tìm được đề tài nói chuyện chung, nó dường như đã trở thành một tục lệ, gặp mặt liền hỏi nhà ngươi cũng mua sao?

Nhà kính cũng trở nên được hoan nghênh vô cùng, vào mùa đông, tất cả các loại hoa cỏ đều có thể thoải mái phơi mình dưới ánh mặt trời.

Ngoại trừ đắt tiền, không còn vấn đề nào khác.

Mộc Vãn Tình đem tiệm ăn vặt nhà mình và cửa hàng Mộc thị đều thay thành cửa kính, mỗi ngày trước cửa đều tụ tập vô số người tò mò nhìn vào, khiến sinh ý một lần nữa bùng nổ.

Các người trong tộc thấy thế, cũng sôi nổi làm theo, việc kinh doanh của phố ăn vặt một lần nữa mở ra làn sóng cao trào.

Các đơn đặt hàng thủy tinh đều kéo dài tới năm sau, các thương nhân từ nơi khác hay tin cũng đến đặt hàng, ngay cả phủ Tấn Vương, nơi khởi sự ở các địa phương, kinh thành đều có tiểu thương đến nơi này.

Chỉ có thể nói, lợi ích động lòng người.

Một tấm thủy tinh giá năm trăm bán ra ngoài, còn có thể nhân lên mấy lần, thậm chí là mười mấy lần.

Một căn nhà kính mười mấy vạn còn cung không đủ cầu, giá trị khó cầu.

Mộc Vãn Tình một bên khống chế số lượng ở Tây Lương, một bên ưu tiên bán hàng hóa cho khu vực khác, kiếm được lời to.

Tiền như nước cứ rót vào túi Mộc Vãn Tình, đếm cũng đếm không hết.

Mộc nhị gia mắt không ngừng nhìn vào sổ sách, "Kiếm được nhiều tiền vậy ư? Không tính sai chứ?"

Mới ngắn ngủi có một tháng đã kiếm lời được trăm vạn lượng, cảm thấy kiếm nhiều tiền quá tốt.

Mộc Vãn Tình nhàn nhạt liếc mắt một cái, "Không sai, đây cũng không tính là nhiều lắm."

Chiêu lớn của nàng còn chưa có tung ra đâu.

"Này còn chưa nhiều?" Mộc nhị gia đã không còn sức để phản bác "sự khoe khoang khiêm tốn" của nữ nhi.

Thôi kệ đi, nàng vui là được.

Mộc nhị phu nhân chậm rãi đi tới, hôm nay nàng trang điểm vô cùng xinh đẹp, tô son điểm phấn, y phục tinh xảo.

Hôm nay là sinh nhật nàng, người một nhà đều tụ về quây quần chúc mừng.

"Hai phụ nữ các ngươi làm gì nói mãi cả ngày còn chưa xong? Mau tới ăn cơm."

Mộc nhị gia khép sổ sách lại, đi tới, "Đều nghe phu nhân."

Mộc Vãn Tình đột nhiên bị thồn cơm chó mà không kịp phòng bị.

Bữa ăn đầy những món ngon, năm người Mộc gia, còn có Kỷ Trừng và Vu Uyển Nhu, toàn bộ ngồi vây quanh bàn.

Mộc Vãn Tình còn sai người cẩn thận làm một chiếc bánh kem lớn, bên trên có một tầng hoa quả, trông rất rực rỡ.

Đây là lễ nghi duy nhất nàng kiên trì, sinh nhật nhất định phải có bánh kem và mì trường thọ.

"Nương, ta chúc người luôn xinh đẹp như hoa và thân thể khỏe mạnh."

Mộc Tử Ngang nhịn không được mà cười, "Phì" Lời này của muội muội rất buồn cười.

"Cười cái gì?" Mộc Vãn Tình trừng hắn một cái.

"Ta..." Mộc Tử Ngang cái khó ló cái khôn, "Ta nhìn bánh kem cảm thấy rất vui mắt nên cười, nương, người mau thổi nến ước nguyện đi, ta muốn ăn bánh kem."

Bánh kem quá phiền toái, bình thường không dễ làm, chỉ khi nào có sinh nhật thì mới có thể làm.

Bình Luận (0)
Comment