Lễ Bộ Thị Lang khịt mũi coi thường, "Ngươi không cảm thấy bất an sao? Nữ tử vô tài mới là đức.”
Người qua đường cảm thấy hắn có chút ngốc, "Đối với người sắp chết đói mà nói, ai có thể cho chúng ta ăn no mặc ấm, người đó chính là đại ân nhân của chúng ta, Huyện Chủ Thanh Bình cho chúng ta một con đường ánh sáng, lời nói của nàng chính là chân lý.”
"Ngươi nhìn xem, những thứ này đều là Huyện Chủ Thanh Bình chế tạo, đường xi măng này, phố đặc sản phong tục này, siêu thị này, cửa hàng bách hoá này đều là một tay nàng kiến thành, một năm nộp bao nhiêu thuế, các ngươi biết không?”
Quan phủ giàu, tiền đều tiêu vào việc xây dựng cơ sợ hạ tầng, Tây Lương thay đổi rõ ràng, bá tánh đều thấy được.
“Đúng rồi, các ngươi có biết siêu thị là gì không? Cửa hàng bách hóa là gì không?”
Các quan viên đến từ kinh thành cảm nhận được sự khinh bỉ của bá tánh Tây Lương, nhưng vấn đề là, bọn họ quả thật không biết.
Người qua đường rất đắc ý, nói: "Các ngươi kiến thức nông cạn a, đúng rồi, các ngươi là đến từ nơi nào?"
Mọi người mặt nhìn nhau, đều ngượng ngùng nói đến từ kinh thành.
Xin lỗi, làm cho kinh thành mất mặt.
Các quan viên đứng trước cửa siêu thị, nhìn bá tánh ăn mặc mộc mạc đi vào tay không, lúc đi ra thì mang theo bao lớn bao nhỏ, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười.
Trước cửa có nhân viên hướng dẫn, khách khí dẫn bọn họ đi vào.
Các quan viên tự cho mình là hạng người kiến thức rộng rãi, nhưng nhìn thấy cảnh tượng bên trong vẫn bị chấn động mạnh.
Lần đầu tiên biết trên đời này còn có nơi mua sắm thuận tiện như vậy, tất cả mọi thứ đều sắp xếp chỉnh tề trên giá tủ kiểu mở, có đánh dấu giá cả.
Nhóm khách hàng tràn đầy ý cười, thoải mái mang theo một cái rổ, chọn lựa sản phẩm mình thích.
Không gian siêu thị rất lớn, chủng loại phong phú, chia làm ba khu vực, có khu thức ăn, có khu quần áo, có khu đồ dùng sinh hoạt, quy hoạch đặc biệt hợp lý.
Một gã quan viên nhịn không được hỏi, "Không sợ đồ bị trộm sao?”
Con người ai mà chả có tính tham lam, một khi bỏ mặc sẽ tràn lan.
Tùy ý để cho người ta lấy như vậy, không bị trộm sạch mới là lạ.
Nhân viên bán hàng mỉm cười nói, "Không sợ, mỗi người đi vào đều là tay không, không cho phép mang theo gói hàng.”
Quan viên khẽ lắc đầu, cũng không xem trọng.
Nhân viên bán hàng nhẹ giọng nói, "Nếu bị tra được một phạt mười, nếu là người bản địa sẽ hủy bỏ phúc lợi hộ tịch, con cháu đều sẽ bị ảnh hưởng. Không phải người bản địa, sẽ cắt đứt một tay.”
Ngón tay hắn chỉ vào một bức tường trắng, trên đó rõ ràng viết những quy tắc này.
Lễ Bộ Thị Lang nhịn không được hỏi, "Phúc lợi hộ tịch bản địa có cái gì?”
"Hài tử mới sinh mỗi tháng đều có thể nhận được một túi sữa bột dinh dưỡng miễn phí, cho đến ba tuổi, người già trên năm mươi tuổi mỗi mùa phát một tất vải. Phàm là hộ tịch bản địa cứ nửa năm có thể mua được năm cân sợi bông, hai thất vải bông, nửa cân muối, hai trăm cân lương thực, những thứ này đều bán nhập giá, không kiếm lời."
Bông gòn là sản phẩm bản địa, muối là từ thành Phù Phong vận chuyển tới, phí tổn thấp, so với giá thị trường xem như giảm một nửa.
Dưới tình huống như vậy, ai còn có thể ngốc đến mức biết rõ còn cố phạm sai lầm trộm cướp chứ?
Hủy bỏ phúc lợi sẽ bị người khác phỉ nhổ, còn có thể bị người nhà trách cứ, thật sự không đáng.
Các quan viên hai mặt nhìn nhau, thần sắc phức tạp.
Những hàng hóa giá rẻ này có thể bảo đảm cả nhà không chết đói chết cóng, tương đối có tâm.
Bọn họ biết sữa bột, đây chính là mặt hàng quý giá, nhưng ở Tây Lương thế mà lại được lĩnh miễn phí, phúc lợi đặc biệt của trẻ sơ sinh từ khi sinh ra đến ba tuổi, bảo đảm hài tử sẽ không bị tùy ý vứt bỏ, giảm bớt tỷ lệ trẻ sơ sinh chết non, cũng đặt nền móng tốt cho thân thể hài tử.
Người nhà của những đứa trẻ này sẽ mang ơn, tâm cũng hướng về quan phủ.
Hài tử khi hiểu chuyện cũng sẽ có lòng trung thành với Tây Lương.