Đúng vào lúc này, một thanh âm cực kỳ mừng rỡ vang lên, "A, đây chính là loại xà phòng đang phổ biến nhất kinh thành đúng không? Sao lại xuất hiện ở loại địa phương nhỏ này? Thật khó tin."
Mấy nam nhân ăn mặc như thương nhân chen tới, khuôn mặt lộ ra vẻ không thể tưởng nổi, "Cái gì? Chỉ bán 100 văn thôi sao? Rẻ hơn ở kinh thành một nửa a, chuyện này là sao?"
Mộc Vãn Tình lại lần nữa thuật lại nguyên nhân vừa rồi, thương nhân hưng phấn hai mắt sáng rực.
"Xếp hàng ở kinh thành cũng không mua được, nơi này thế mà lại có, ta muốn mua hai mươi khối xà phòng."
"Ta muốn năm mươi khối."
"Cho ta một trăm khối."
Người đang vây xem sợ ngây người, thật sự tốt như vậy sao?
"Cũng không cần phải mua nhiều như vậy a?" Mộc Vãn Tình chẳng những không vội vàng lấy hàng, ngược lại còn nhẹ giọng khuyên nhủ, "Nhiều như vậy phải dùng tới tháng năm nào chứ? Vẫn nên mua ít một chút."
Mọi người vây xem cảm thấy nàng là người tốt hiếm có, nhìn tuổi còn nhỏ, làm việc lại rất phúc hậu.
Dáng vẻ thương nhân như thể ta kiếm lời, ta cực kỳ cao hứng, nhưng ta vẫn phải ổn định.
"Cơ hội khó có được mà, thứ này cũng đâu chỉ có thể dùng trong nhà, dùng để đưa tặng cũng có thể diện, còn có thể thêm vào của hồi môn, nhà chồng cũng coi trọng vài phần, cũng không phải mỗi đều ngày mua, một năm cũng chỉ mua một lần mà thôi."
"Đúng đúng, dùng để tặng quà ngày lễ tết cũng đặc biệt có mặt mũi."
"Chúng ta cũng có thể bán lại…" Thương nhân hình như nhận ra mình lỡ lời, vội vàng sửa miệng, "Ah, không, không, không, ý ta là, đưa tặng nhữn nơi khác."
Bọn họ vung ngân phiếu muốn mua, ai nấy đều tranh nhau, sợ bị người ta cướp sạch.
Mộc Vãn Tình thấy thế, cực kỳ cảm động, "Như vậy đi, mua hai mươi khối sẽ được tặng một khối, coi như cảm tạ chư vị đã ủng hộ."
Các thương nhân trông cực kỳ mừng rỡ như ăn tết, mua càng nhiều hơn.
Một màn này đã khơi dậy dục vọng mua sắm của mọi người, bọn họ nhao nhao gia nhập vào đội ngũ cướp hàng, hàng tốt như vậy, không cướp thật có lỗi với mình.
Vừa là vật hiếm lạ, vừa giảm giá, lại còn có quà tặng kèm, có mấy người có thể đỡ được thế công như vậy chứ?
"Ta không có nhiều tiền như vậy, Trần huynh đệ, chúng ta góp tiền để mua đi, hai mươi khối được tặng một khối, lời như vậy mà không tranh thủ thì đúng là kẻ ngốc."
"Chủ ý này rất tốt, cứ như vậy mà làm, cho chúng ta hai mươi khối."
Cho dù là xà phòng hay xà phòng thơm thì cũng đều bị đám người điên cuồng tranh đoạt.
Mọi người đều có tâm lý nghe theo đám đông, một khi có người cướp, người khác lập tức hùa theo, ngay cả những tiểu thương bán hàng rong kia, hay là mấy sạp hàng trên trấn xuống đây, cũng đều chạy tới cướp hàng.
Bọn họ nhập hàng nhiều, tính toán từ từ bán ra lại.
Tin tức truyền rất nhanh, một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn, người trong phạm vi trăm dặm nghe tin đều chạy tới cướp hàng.
Tằng đại nhân cùng các quan sai phụ trách bán hàng, Mộc Vãn Tình phụ trách thu tiền, tay chân nàng nhanh nhẹn, tính nhẩm rất nhanh, một người có thể chống đỡ được mấy người.
Mọi người vội tới chân không chạm đất, nhưng trong lòng lại cao hứng không thể tả.
Còn chưa đến buổi trưa, hàng hóa đã gần như vơi hết, Mộc Vãn Tình vội vàng an bài người trở về lấy thêm hàng.
"Thành phẩm đã làm xong, mang hết ra đây, nhanh tay nhanh chân lên."
"Được." Quan sai chạy rất nhanh, hy vọng hàng nhiều một chút, hiện tại đã không đủ bán.
Tằng đại nhân lau mồ hôi, trên mặt toàn là ý cười, phát tài rồi!
Hắn nhịn không được nhìn về phía nữ hài tử thần thái tỏa sáng kia, trong lòng dâng lên một cỗ kính ý, quá tài giỏi, có được một thân bản lĩnh thần kỳ.
Tới bữa trưa, bọn họ chỉ thay phiên nhau ăn mấy cái bánh bao, lại tiếp tục làm việc, cho đến khi bán hết hàng hóa.
Có vài người đến trễ, vô cùng ảo não, Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm nói, "Chúng ta tạm thời sẽ ở lại thôn Tiểu Khê, trong tay vẫn còn có một chút hàng tồn kho, nhưng không nhiều lắm."