Phủ Đỗ soái.
Trong phòng thủy tinh ấm áp như xuân, hoa cỏ xanh um tươi tốt, trên bàn bày đầy thức ăn, hương thơm lượn lờ, thanh nhã dễ ngửi.
Đỗ soái dựa vào giường mềm, nhìn nữ tử chói mắt trước mắt, "Tiền này từ đâu mà có được?”
Mộc Vãn Tình sẽ định kỳ tới nhà thăm hỏi, vừa tâm sự công việc, cũng nói về những vấn đề đang gặp phải, thuận tiện thăm Đỗ phu nhân trở thành hài tử sáu tuổi.
Lần này là đến tặng quà tết.
"Ta đã nghĩ kỹ rồi, thành lập bộ phận đầu tư, xây dựng một con phố nhỏ dành cho người đi bộ ở các thành trấn náo nhiệt của Tây Lương, đem phố ăn vặt và phố đặc sản trước mắt hòa làm một thể, vừa kéo theo kinh tế địa phương, lại có thể giải quyết một phần cương vị công tác."
Vốn dĩ Lương Thành cũng rất hoang vu, hiện giờ không giống với lúc trước, phồn hoa như gấm, thương nhân đến từ các nơi trong cả nước chạy tới bên này buôn bán.
Tửu lâu, trà lâu, thương nghiệp, khách điếm, xe ngựa, tiêu cục vân vân đều trở nên nhiều.
Qua vài năm nữa, nơi này sẽ càng thêm phồn hoa.
Các thành trấn khác hoàn toàn có thể tham khảo mô hình này để phát triển.
"Những con đường dành riêng cho người đi bộ này thuộc về Bộ Đầu tư, nơi này một nửa được sử dụng để tiếp tục xây dựng và một nửa được sử dụng làm nguồn tài chính hưu trí cho các quan chức công quyền, những người có thể nhận được đãi ngộ như vậy là những người cần cù chăm chỉ, biết tạo phúc cho bá tánh."
Đỗ soái từ trước đến nay không can thiệp vào quyết định của nàng, dù sao kinh nghiệm của hắn ở phương diện này còn không phong phú bằng Mộc Vãn Tình.
“Giai đoạn này được đầu tư rất lớn.”
Tuy rằng hắn không thể thường xuyên ra ngoài, nhưng, ngẫu nhiên ra ngoài một chuyến liền sẽ phát hiện mỗi một lần đều có biến hóa.
Lương Thành thay đổi từng ngày, bá tánh cũng được ăn no, trên người không còn là quần áo rách nát cũ nát, thay vào đó là áo bông dày hoàn toàn mới, trên mặt cũng nhiều ý cười hơn.
Chuyện này khiến cho Đỗ soái đặc biệt vui mừng.
Mộc Vãn Tình đã sớm lên kế hoạch, "Cho nên, từng nhóm tiến hành, thúc đẩy từng bước một, sau này cuộc sống của bá tánh sẽ tốt hơn, tự nhiên sẽ có đủ ăn mặc, có mục tiêu theo đuổi cao hơn, chúng ta đây coi như là vì bá tánh giải ưu nha."
Lời tốt lời xấu đều bị nàng nói hết, người khác còn có thể nói được cái gì đây?
Đỗ soái nhíu mày, "Một ngàn vạn lượng bạc đều tiêu hết rồi sao?”
Lúc trước Mộc Vãn Tình cầm năm trăm vạn bạc tới cửa, bị Đỗ soái cự tuyệt, Đỗ gia không thiếu chút tiền ấy.
Mộc Vãn Tình liền lấy toàn bộ ra xây dựng kinh tế, số tiền này dùng không được lâu, mới nửa năm đã tiêu hết sạch.
"Đúng vậy, tiêu hết rồi, nếu lại xuất hiện một kẻ coi tiền như rác thì tốt rồi."
Nàng tận dụng hết có thể, mỗi một khoản tiền đều tiêu vào thực địa, tiêu vào việc cải thiện dân sinh.
Đỗ soái:...
"Lần này đại ca ngươi đã chuẩn bị thế nào cho huyện thí?"
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu, "Đã chuẩn bị rồi."
Đỗ soái đã gặp qua huynh đệ Mộc gia vài lần, đều là những hài tử tốt có lòng kiên định. "Có danh sư dạy dỗ, lệnh huynh nhất định có thể thoải mái qua cửa."
"Mượn lời chúc của ngài." Mộc Vãn Tình mong đợi đại ca xuất đầu khoa cử, một đường từ từ đi lên.
Bên tai truyền đến một giọng nói, "Tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau chơi nha, tỷ tỷ biết đan vòng hoa không?"
Là Đỗ phu nhân, trong tay nàng cầm một bó hoa tươi, vui vẻ ngồi ở bên cạnh nàng.
Mộc Vãn Tình cười híp mắt lắc đầu, "Không, ngươi có biết không?"
Đỗ phu nhân được chăm sóc rất tốt, sắc mặt hồng hào, thần sắc thoải mái, "Ta biết, đại bá dạy ta, ta đan cho ngươi một vòng hoa nha."
Đại bá? Mộc Vãn Tình theo bản năng nhìn về phía hai tay Đỗ soái, người này khéo tay như vậy sao?
"Vậy thì tốt quá, ta muốn hoa màu này, còn có màu đó nữa, khi kết hợp với nhau sẽ rất đẹp."
Hai người chụm đầu cùng nhau thảo luận về màu sắc của hoa, Đỗ phu nhân cầm lấy một bông hoa hồng nở rộ nói: "Không thêm hoa này sao? Cái này đẹp nhất."
Mộc Vãn Tình ngại hoa này quá kiều diễm, "Cái này đẹp nhất thuộc về ngươi, cũng tôn lên màu da của ngươi, cái này thích hợp với ta hơn."