Trong lòng Học Chính đại định, "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Muốn kêu quan lớn triều đình đến đối chất, đầu tiên phải lấy ra nhân chứng vật chứng tố cáo, sau khi chính thức lập án khởi động trình tự, chiếu theo quy trình bình thường mà làm."
"Ta không tin các ngươi, các ngươi đều là thuộc hạ của Thanh Bình Huyện Chủ , đương nhiên sẽ che chở cho nàng."
Mọi người hết chỗ nói rồi, đây là lời gì? Vậy ngươi còn chạy tới đây kiện làm gì?
Bá tánh nóng nảy nhịn không được chỉ vào mũi tức giận mắng, "Vậy ngươi đi cáo ngự trạng, không đi chính là chó."
"Ha ha, ngoài miệng nói không tin, vậy các ngươi chạy tới làm gì? Mỗi người tự cho là thông minh, kỳ thật chính là ngu xuẩn, lời trước không hợp lời sau, trách không được thi huyện đơn giản nhất cũng không thông qua."
"Các ngươi mượn cơ hội kéo Thanh Bình Huyện Chủ xuống, để Tây Lương trở lại trước kia, hại bá tánh chúng ta không có cơm ăn, ta có lý do hoài nghi tất cả những người này chính là địch quốc."
"Các ngươi rốt cuộc thu được bao nhiêu chỗ tốt để chạy tới công kích Thanh Bình Huyện Chủ? Ăn cơm của người ta, buông bát liền chửi má nó, làm người không thể vô sỉ như vậy được."
"Còn nói hươu nói vượn nữa thì thay cha phụ mẫu dỗ tên gia hỏa bất trung bất nhân bất nghĩa này."
Mộc Vãn Tình còn không có ra mặt, bá tánh liền đem đám học sinh này mắng thảm thiết.
Hai ngày sau, phủ nha liền dán thông cáo, học sinh gây chuyện bị phủ Tấn Vương sai khiến, ý đồ khuynh đảo Tây Lương, để cho nội bộ Tây Lương tự giết lẫn nhau, phủ Tấn Vương thừa dịp rối loạn tấn công vào, đây là thủ pháp quen dùng của nhà hắn, lúc trước bắt được phủ Ngụy Vương chính là dựa vào chiêu này, lần này là chiêu cũ làm lại.
Thông cáo này vừa được đưa ra, phủ Tấn Vương bị mắng đến cẩu huyết phun đầu, quần chúng quân dân kích động, hận không thể lập tức khai chiến với phủ Tấn Vương.
Phủ Tấn Vương dã tâm bừng bừng, đông chinh tây chiến, đem bá tánh nhà mình ra làm bia đỡ đạn là chuyện của bọn họ, nhưng vươn tay đến Tây Lương, hại bá tánh Tây Lương bọn họ, đó là điều tuyệt đối không được.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng thỉnh chiến không dứt bên tai, các nam tử thanh niên cường tráng nhao nhao chủ động gia nhập quân đội, ngắn ngủi vài ngày liền chinh phục được mấy vạn tân quân.
Vài ngày sau, Tây Lương phát ra hịch văn, chính thức tuyên chiến với phủ Tấn Vương, thiên hạ xôn xao một mảnh.
Trong hịch văn lên án mạnh mẽ Tấn Vương dã tâm lang tử, quả ân bạc nghĩa, bất trung bất nhân bất nghĩa, coi thiên hạ thương sinh trở thành quân cờ của hắn, tùy ý giết chóc, mắt không quân Vương, đùa giỡn âm mưu ở địa giới Tây Lương, nhiều lần xuống tay với Thanh Bình Huyện Chủ vân vân.
Trên dưới phủ Tấn Vương đều mơ hồ, ai cũng không nghĩ tới Tây Lương lại làm lớn chuyện, trực tiếp khai chiến.
Các mưu sĩ trong phủ Tấn Vương vây quanh Tấn Vương, sắc mặt khó coi nói, "Bọn họ chọn lúc này công chiến, chẳng lẽ đã khôi phục nguyên khí? Chuyện này là không thể nào.”
Tấn Vương trong khoảng thời gian này xuân phong đắc ý, vô cùng hăng hái.
Hắn tự mình mang binh chiếm đoạt được phủ Ngụy phủ, thu được mảng lớn địa bàn vào trong tay.
Triều đình cũng không nhàn rỗi, đánh tàn những thế lực nhỏ rồi thu dụng chỉnh hợp.
Đại Tề bây giờ chia làm ba thế lực, triều đình, phủ Tấn Vương, Tây Lương.
Trong đó, triều đình cố gắng duy trì, phủ Tấn Vương như mặt trời ban trưa, Tây Lương tự thủ một phương phát triển, không hỏi đến chuyện bên ngoài.
Nhưng từ khi Tây Lương tuyên chiến, sinh sôi đánh vỡ thế cân bằng.
Hướng đi tương lai không ai có thể nói trước được.
Có Mộc Vãn Tình ở đây, không có gì là không thể.
Phủ Tấn Vương bận rộn chinh chiến, còn không quên làm một chuyện, đó là đưa một vài thám tử đến Tây Lương và triều đình.
Tây Lương quản chế rất nghiêm, nhưng luôn có cá lọt lưới, đại sự không làm được, tiểu loạn không ngừng. Lần này Tây Lương hoàn toàn bị chọc giận.
Mưu sĩ cau mày nói: "Ra tay với Đỗ phu nhân, Tây Lương thờ ơ, ra tay với Thanh Bình Huyện Chủ, bọn họ liền trực tiếp khai chiến, đây có phải là biểu thị, Thanh Bình Huyện Chủ mới thật sự là chủ của Tây Lương?"