Mỗi khi đến một thành, Đỗ gia quân đều làm việc như vậy, bọn họ ở phía trước công thành, quan viên ở phía sau chờ tiếp nhận.
Bọn họ không gặp phải lực cản gì, tuy rằng những quan to quý nhân kia muốn cực lực phản kháng, nhưng khó chống lại dân ý sôi trào.
Bá tánh đoàn kết lại, nghĩ hết biện pháp mở cửa thành, binh lính thủ thành cũng xuất thân nghèo khổ, binh lính tầng dưới chót cũng không có ngày lành, đơn giản cùng nhau đầu nhập Tây Lương đi.
Ai không biết bây giờ Tây Lương mập chảy mỡ, những thứ đồ tốt bày bán trên đường phố này đều đều đến từ Tây Lương.
Nghe thương nhân Tây Lương nói đến Tây Lương, mỗi người có thể ăn no mặc ấm, hài tử đều có thể đọc sách miễn phí, chỉ riêng điểm này cũng đủ để cho người ta điên cuồng.
Huống chi, năm nay quan phủ phát cho mỗi cư dân một thất vải bông, hai cân bông, đáng giá mấy lượng bạc, việc này đã sớm truyền khắp các nơi trong cả nước, khiến thế nhân hâm mộ đến phát khóc.
Chuyện tốt như vậy chưa từng nghe nói qua, bá tánh Tây Lương cũng quá hạnh phúc đi, đây quả thực là cuộc sống của thần tiên.
So ra, bá tánh dưới quyền phủ Tấn Vương sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng, có vẻ đặc biệt thê thảm.
Phủ Tấn Vương vì gom góp lương thảo mà liều mạng cướp đoạt của bá tánh, tăng thuế má, còn kéo nam tử trai tráng trong các hộ gia đình đi, bá tánh bị ép buộc bán con khổ không thể tả, đã sớm đầy bụng oán hận.
Không có hy vọng, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhưng nghe nói về những chuyện ở Tây Lương, bọn họ đều vô cùng hâm mộ, cũng chôn xuống một hạt giống hy vọng.
Chỉ mong muốn Đỗ gia quân của Tây Lương tới giải cứu bọn họ! Mau tới đi, những quân nhân thân yêu.
Thật vất vả trông mong người tới, bọn họ đều kích động không chịu được, khẩn cấp muốn nhào vào lòng đối phương.
Ai dám ngăn cản bước chân của bọn họ chạy về phía Tây Lương, chính là kẻ địch của bọn họ, chờ bị bọn họ xé thành mảnh nhỏ đi.
Cho nên, dưới tình huống như vậy, trận chiến này đều đánh không nổi.
Khí thế của Đỗ gia quân như cầu vồng liên tục chiếu xuống chín thành, chấn kinh toàn bộ triều đình, cũng khiến người từ trên xuống dưới của phủ Tấn Vương chấn kinh.
Mưu sĩ mờ mịt nhìn chung quanh, "Tình huống này không đúng a, tuy Đỗ gia quân có thể đánh, nhưng chúng ta cũng không đến mức thua nhanh như vậy."
Trong tưởng tượng của hắn sẽ có thua có thắng, giằng co trên dưới đã rất coi trọng Đỗ gia quân, dù sao tướng sĩ của bọn họ cũng nhiều hơn.
Nhưng, mới chỉ có vài ngày, bọn họ liên tiếp bị bại lui, điều này hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn họ.
Tấn Vương phiền não không thôi, "Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu chứ?"
Hắn trăm mối vẫn không có cách giải, chẳng lẽ Đỗ Thiếu Huyên có vũ khí bí mật gì?
Không sai, Đỗ gia quân có hỏa dược, nhưng cũng không đến mức mất thành nhanh như vậy.
Không được, nhất định phải tìm ra nguyên nhân.
Mọi người nhìn nhau, bọn họ cũng không biết.
Một võ tướng yếu ớt giơ tay, "Ta hình như biết một ít."
Tất cả mọi người đều nhìn qua hắn, sắc mặt khác nhau, một võ tướng có đầu óc đơn giản thì có thể biết cái gì chứ?
“Là cái gì? Nói mau.”
Còn có người oán giận nói, "Sao ngươi không nói sớm?"
Võ tướng có chút buồn bực, chuyện này có thể trách hắn sao? “Ta cũng vừa mới nhớ lại, hình như vấn đề.... xuất phát từ Thanh Bình Huyện Chủ?
Sắc mặt Tấn Vương cực kỳ kém, nhưng không biết như thế nào, một chút cũng không thấy bất ngờ.
Mộc Vãn Tình... chính là một biến số, là biến số mà hắn không thể khống chế được.
Nếu trên đời này không có Mộc Vãn Tình thì tốt rồi.
Mưu sĩ vẻ mặt mê mang, "Lời nói này là có ý gì vậy? Thanh Bình Huyện Chủ cũng không biết đánh trận.”
"Nàng biết kiếm tiền, am hiểu trị dân, càng biết kinh doanh danh tiếng.” Cho dù đối phương là địch, võ tướng cũng có vài phần bội phục với Mộc Vãn Tình.
Hắn từng tiếp xúc gần gũi với Mộc Vãn Tình, nhớ mãi không quên phong thái của nàng.
Nàng là nữ tử thông minh nhất, có năng lực nhất mà hắn từng gặp, cân quắc bất nhượng tu mi* .
cân quắc bất nhượng tu mi*
(*): một thành ngữ Trung Hoa nói về những bậc nữ nhi có tài thao lược không kém đàn ông, thậm chí hơn cả đàn ông.
(*): một thành ngữ Trung Hoa nói về những bậc nữ nhi có tài thao lược không kém đàn ông, thậm chí hơn cả đàn ông.
Hắn nhớ lại chuyện cũ, nhưng những người khác lại sốt ruột không chịu được, "Ngươi đừng hàm hồ nữa, nói rõ ràng ra."