Đỗ Thiếu Huyên nghe xong vội lao ra ngoài, đi qua bên người Tiêu Yên hạ lệnh, "Nhốt người lại, không được chạy loạn."
Tiêu Yên nhìn thân ảnh hắn đi xa, trong lòng nàng vừa tức vừa xấu hổ, đúng là tên nam nhân không biết phong tình.
Đỗ Thiếu Huyên cẩn thận tìm tòi mỗi một góc thư phòng, cuối cùng tìm được một ô tối phía sau một bức bích họa.
Quả nhiên, tất cả bên trong đều là một quyển trục, mở ra nhìn, là bức họa Mộc Vãn Tình, hình thái không đồng nhất, trông rất sống động, hình tượng chân thật hiện lên trên giấy.
Chỉ có gặp qua nàng mới có thể vẽ hình tượng sinh động như vậy, còn...
Hắn nhìn hồi lâu, yên lặng thu tất cả bức họa vào trong túi, một chữ không đề cập tới việc này.
Phong qua vô ngân.
Đỗ Thiếu Huyên cướp sạch bảo khố phủ Tấn Vương, tất cả đều đưa về Tây Lương.
Về phần người phủ Tấn Vương tất cả đều đưa vào đại lao, sau khi bị nhốt một thời gian toàn bộ đưa đến ven hồ nước muối thành Phù Phong.
Bất kể là nam hay nữ đều phải lao động khổ sai, đi phơi muối đi.
Công việc này vừa mệt vừa khổ, các thiên kim công tử được nuông chiều từ bé khóc trời kêu đất, bị hung hăng quất mấy roi.
Không giết bọn họ đã là tốt rồi, ầm ĩ cái gì? Ngại chết chưa đủ nhanh sao?
Mọi người rất tuyệt vọng, nhưng không có dũng khí đi chết, chỉ có thể chịu khổ.
"Lục tỷ, đều do tỷ, là tỷ đắc tội Đỗ tướng quân, chúng ta mới lưu lạc đến đây."
"Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, phủ Tấn Vương chúng ta xong rồi, chúng ta cũng xong rồi."
Chuyện này Mộc Vãn Tình hoàn toàn không biết, nàng vẫn còn đang ở Tây Lương bận rộn.
Vừa phải sắp xếp canh tác vụ xuân, bông nên ươm giống, lúc này đây hạt giống bông đủ nhiều, ở các khu vực Tây Lương đều trồng lên, chiếm một nửa diện tích trồng trọt.
Một nửa còn lại vẫn là trồng lúa mì, đây là lương thực chính, phải bảo đảm diện tích trồng trọt nhất định.
Mà hạt ngô không nhiều lắm, nàng trồng trên diện tích lớn ở nông trang Thủy Mộc nhà mình, đến mùa thu là có thể thu hoạch được rất nhiều giống tốt.
Lúc này đã có kinh nghiệm, các nông dân chăm sóc đặc biệt tỉ mỉ, mạ non mọc rất khả quan.
Mặt khác, nàng còn phải phụ trách công tác hậu cần của binh lính, gom góp lương thảo, an bài nhân thủ vận chuyển.
Mỗi ngày đều phải bận rộn đến đêm khuya, vừa dính lên giường liền ngủ bất tỉnh nhân sự.
Không riêng gì nàng, người các bộ phận của Tây Lương đều bận rộn không thôi, giống như máy móc vận chuyển tốc độ cao, liên tục không ngừng phát ra.
Cho đến khi đánh hạ phủ Tấn Vương, tất cả mọi người mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mộc Vãn Tình sắp xếp một bữa tiệc nhỏ để mọi người thả lỏng.
Tiệc ăn mừng dưới hình thức tiệc buffet, ăn uống xếp thành một hàng, muốn ăn tự lấy, trông rất mới mẻ độc đáo.
Mộc Vãn Tình cầm một đĩa thức ăn, tùy ý chọn một vị trí, chỉ chốc lát sau, bên cạnh nàng liền có một đống người vây quanh.
Tôn Đồng Tri mặt mày hớn hở, "Trận này chúng ta thắng chắc rồi."
Đường lui của đại quân Tấn Vương bị cắt đứt, phía trước lại khai chiến với triều đình, hai mặt thụ địch, thua chỉ trong chốc lát.
"Quân Tấn Vương còn ở bên ngoài, không thể lơ là."
Tôn Đồng Tri gắp một cái bánh trứng, ăn say sưa, "Yên tâm đi, thiếu chủ chúng ta cái khác không được, đánh giặc là một tay hảo thủ."
Đỗ đại tiểu thư không vui, "Cái gì gọi là cái khác không được?"
Tôn Đồng Tri nhất thời nhanh mồm, xấu hổ ho liên tục vài tiếng, giải thích: "Khụ khụ, ta nói hắn nổi danh thiện chiến, có hắn ở đây, Tây Lương vững như núi Thái Sơn.”
Hắn quay đầu nhìn Mộc Vãn Tình, "Huyện Chủ, bánh trứng này ăn ngon quá, ta có thể đóng gói mấy phần không?"
Mộc Vãn Tình chậm rãi chọn vài món thích ăn, không nói gì.
Nàng biết hắn đây là nói sang chuyện khác, cũng không nói toạc ra, khẽ gật đầu, "Được, ngươi nói với nhân viên công tác một tiếng, lúc rời đi đừng quên lấy.”
Đỗ đại tiểu thư cũng nhìn qua, "Cảm ơn Huyện Chủ."
Những người khác cũng đề nghị, "Ta cũng muốn."
"Ta cũng muốn mang chút về cho người già trẻ nhỏ trong nhà ăn."
Mộc Vãn Tình không ngờ bánh trứng lại được hoan nghênh như vậy, nàng nói: "Đi hỏi xem có nhiều không, nếu không thì làm thêm một chút.”