Mộc Vãn Tình làm như không nghe thấy, đây là địa bàn của nàng, do nàng định đoạt.
Hoàng trang này ước chừng có hai ngàn mẫu đất, ở kinh thành xem như khó có được.
Không riêng gì trồng lương thực rau dưa trái cây, còn nuôi heo bò thỏ gà vịt, chuyên cung cấp cho người trong hoàng thất hưởng dụng.
Hoàng trang này khó có được nhất chính là có suối nước nóng, mùa đông ngâm suối nước nóng là thoải mái nhất.
Mộc Vãn Tình nhìn suối nước nóng bên ngoài, hơi nước tràn ngập, đưa tay thử nhiệt độ nước, nàng có chút muốn xuống nước ngâm.
Bất quá, phải giải quyết xong chuyện trước mắt đã.
Nàng vào phòng khách ngồi xuống chủ vị, trang đầu vừa định cho người ta dâng trà, mấy nha hoàn liền vây quanh, bưng chậu rót nước, hầu hạ Mộc Vãn Tình rửa tay rửa mặt.
Có người lấy ra một hộp thức ăn ba tầng, bày tất cả ra bàn, lại pha trà thơm.
Bàn thức ăn này khiên cho trang đầu hoa mắt, điểm tâm mới lạ này hắn chưa từng thấy qua, trà này vừa ngửi chính là trà Xuân Long Tĩnh, đều là hàng thượng phẩm, giá trị ngàn vàng a.
Mộc Vãn Tình uống một ngụm trà, miệng thơm ngát thấm vào ruột gan, nói: "Sổ sách đâu? Lấy hết ra đây."
Trong lòng trang đầu không hiểu sao hoảng loạn, không dám thoái thác, đành phải đem sổ sách đã chuẩn bị tốt lấy tới, mấy cái rương thật lớn, "Những thứ này đều là sổ sách, mời ngài xem."
Chỉ là mấy rườn sổ sách này cũng đủ nàng coi trong nửa tháng, hơn nữa sổ sách này làm rất hoàn mỹ, không tìm ra được nửa điểm sơ hở.
Mộc Vãn Tình thản nhiên nhìn lướt qua, tay phải vung lên, con cháu Mộc gia lập tức nhảy ra, lấy ra bàn tính vàng mang theo bên người, chia ra mấy quyển bắt đầu tính sổ.
Hiện trường chỉ nghe thấy tiếng bàn tính, cực kỳ lưu loát.
Trang đầu nhìn đám người được huấn luyện nghiêm chỉnh này, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt.
Những người này sao lật sổ sách nhanh như vậy? Đã đọc được rõ sao?
Chỉ chốc lát sau, đã có người giơ tay, "Tộc trưởng, món nợ này có vấn đề, tất cả đều là giả."
"Đây vốn cũng là sổ sách giả."
"Tất cả những thông tin này đều có vấn đề."
Những người này đều là học sinh của thư viện Mộc gia, toán lý hóa đều do Mộc Vãn Tình một tay dạy ra, xem mấy quyển sổ sách tính là cái gì? Dễ như ăn bánh.
Trang đầu tim đập như sấm, trên mặt lại hết sức ủy khuất, "Oan uổng a, ta quản lý hoàng trang hai mươi ba năm, vẫn cần cù chăm chỉ, cẩn trọng, không ai không khen, ngay cả Hoàng thượng cũng khen ta, các ngươi đây là nói xấu."
Hắn đều mang cả Hoàng thượng ra, đáng tiếc, Mộc Vãn Tình mí mắt cũng không có chóp một cái, chậm rãi cầm lên một khối kẹo sữa đưa vào trong miệng.
Bộ dáng bất động như thái sơn này của nàng làm cho trong lòng trang đầu bồn chồn vô cùng, chuyện này không giống với tưởng tượng của hắn.
Hắn cho rằng dỗ dành một nữ hài tử không phải việc khó, há miệng là có thể giải quyết.
Nhưng bây giờ mới phát hiện, đây là nữ tử gì vậy? So với những lão hồ ly trong triều chỉ hơn chứ không kém.
Hắn ngay cả cơ hội đối mặt với Mộc Vãn Tình cũng không có.
Hắn không cam lòng đỏ mắt, "Huyện Chủ, ngươi đây là bài trừ người cũ, nhưng thủ đoạn này quá mức thô ráp, truyền ra ngoài sẽ bị người chê cười, ta khuyên ngươi vẫn là đừng chơi đùa như vậy..."
Mộc Vãn Tình sao có thể cãi nhau với người như vậy? Quá hạ giá. "Đi phủ Nội Vụ báo án, nói hoàng trang có chuột, ngầm chiếm tài sản hoàng thất, bọn họ quản hay là mặc kệ? Mặc kệ thì đưa đến Đại Lý Tự."
Trang đầu cả người đều không khỏe, hắn nghĩ mọi thủ đoạn đều không có cơ hội dùng tới, sao có thể không theo lẽ thường đi chứ?
Hắn không khỏi nóng nảy, miệng không lựa lời, nói thẳng, "Huyện Chủ, ngài không thể làm như vậy, nháo lớn mọi chuyện không có lợi với ngươi, người khác chỉ biết nói ngươi bịa đặt, cố ý khiến cho hoàng thất khó xử..."
Mộc Vãn Tình lạnh lùng nhìn lướt qua, "Từ lúc nào mà ngươi có thể đại biểu cho hoàng thất? Ngươi xứng sao? Bất kính với Huyện Chủ thì phạt như thế nào?"
Thủ hạ bên cạnh nhẹ giọng nói, "Bốn mươi bản."
"Kéo ra đánh." Mộc Vãn Tình chỉ đơn giản thô bạo như vậy.
Ra lệnh một tiếng, trang đầu đã bị thủ hạ của nàng kéo xuống, cầm giẻ rách nhét vào miệng hắn, cầm lấy bản tử đánh.