Mộc Vãn Tình mang theo vẻ mặt hoài nghi, "Trần đại nhân, phùng má cũng không thể giả làm người mập, ngươi xác định đủ bạc để mua sao?"
Như thế còn có thể nhịn được thì có cái gì mà không thể nhịn được nữa chứ, Trần đại nhân đầu nóng lên, tức đến điên rồi. "Mau chóng gói lại cho ta, ta sẽ phái người về nhà lấy bạc."
Không có tiền cũng phải mượn!
Mộc Vãn Tình vẫn không yên lòng, dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, "Được rồi, ngươi có thể đổi ý bất cứ lúc nào."
Nàng không nói lời này còn tốt, vừa nói, Trần đại nhân cho dù hối hận cũng sẽ sống chết chống đỡ đến cùng.
Không riêng gì Trần đại nhân bị hố thành chó, người ở đây có một người tính một người, không ai có thể may mắn thoát khỏi.
Biết rõ đây là kịch bản của nàng, nhưng không ai có thể tránh khỏi kịch bản của nàng, cái này quá ngược đời rồi.
Bọn hắn lần đầu tiên nếm được cảm giác bị Mộc Vãn Tình chi phối tiêu tiền đến hoảng sợ, nữ nhân này thật đáng sợ.
Bọn hắn tiêu hết từng văn tiền một trong cửa hàng.
Hết tiền? Không sao cả, ta có thể cho ngươi vay, chỉ cần ba phần lợi nhuận nha.
Mọi người không muốn mượn, nhưng, nàng ta luôn có biện pháp móc tiền từ trong túi của ngươi, còn thuận lý thành chương trở thành chủ nợ của ngươi!
Chủ nợ! Ai có thể nghĩ đến chứ?
Nàng đa dạng chồng chất, kịch bản nhiều đến hoa cả mắt, không cẩn thận đã bị kéo trọc.
Nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi đến đau thịt của mọi người, Hoàng thượng nhịn không được cười nói, "Huyện Chủ Thanh Bình, ngươi thu liễm một chút, đừng quá đắc tội với người khác."
Mộc Vãn Tình là heo chết không sợ nóng, dù sao, văn võ cả triều đều không thích nàng, nghĩ hết biện pháp đuổi nàng đi, vậy nàng nhổ trọc bọn họ một chút cũng không chột dạ.
“Không có việc gì, ta càng thích bộ dáng người khác hận đến nghiến răng nghiến lợi, còn phải ngoan ngoãn lấy tiền ra, thật sựn vui mắt.”
"Ta còn là chủ nợ của bọn họ đây, ai dám mắng ta, ta liền để người tới cửa đòi nợ. Tin ta đi, so với năng lực kiếm tiền, năng lực đòi nợ của ta càng đa dạng càng thú vị hơn nhiều, ai muốn thử một lần?"
Mọi người:...... Không thể trêu vào! Nàng không biết xấu hổ, bọn họ vẫn còn biết xấu hổ!
Mộc Vãn Tình dắt Đại Hoàng Tử đứng lên, "Đến đây đi, chúng ta sang cửa hàng bên cạnh mua."
Các triều thần muốn điên rồi, vì sao còn không chịu buông tha cho bọn họ? Muốn táng gia bại sản.
Sắc mặt một gã quan viên trắng bệch, không bao giờ muốn bị Mộc Vãn Tình chi phối nữa.
"Ta...... Ta quá mệt mỏi, sẽ không đi." Trong túi hết tiền, còn mượn Mộc Vãn Tình một ngàn lượng bạc.
Những người khác nhao nhao phụ họa.
Mộc Vãn Tình bĩu môi, "Đại Hoàng Tử, tiếp theo là sân nhà của ngươi, những người này không nể mặt ngươi, ghi tên những người này vào sổ nhỏ đi."
Đại Hoàng Tử dùng một đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm vào những quan viên này, ủy khuất cực kỳ.
Chúng quan viên mau quỳ xuống cho hắn, ai dám đắc tội một hoàng tử có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế chứ? "Ta không mệt, một chút cũng không mệt, ta nhất định phải đi, ai cũng đừng cản ta."
Vốn dĩ mọi người cho rằng Mộc Vãn Tình là kéo cờ làm da hổ, ai ngờ vào Thiên Trân Các, mới bừng tỉnh đại ngộ.
Đây chính là cửa hàng đồ chơi a.
Nhìn xem, tòa thành được xếp thành từ những khối gỗ, búp bê tây dương xinh đẹp, bảng vẽ màu sắc rực rỡ, bảng vẽ lúc nào cũng có thể dọn sạch, ô tô gỗ nhỏ có thể di chuyển, chim gỗ, đất dẻo cao su, tàu thủy nhỏ ngựa gỗ nhỏ còi sáo......
Đây quả thực là thiên đường dành riêng cho đám hài tử.
Mọi người như là được mở ra một thế giới hoàn toàn mới, ánh mắt đều trừng lớn.
Đại Hoàng Tử nhìn chiếc xe lửa nhỏ chuyển động trên quỹ đạo, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng chạy tới ngồi xổm bên cạnh để nhìn kỹ.
“Thanh Bình tỷ tỷ, đây là cái gì? Sao lại tự mình xoay vòng?”
Mộc Vãn Tình ngồi xổm bên cạnh hắn, nâng má cười nói, "Là xe lửa nhỏ, nếu Đại Hoàng Tử cảm thấy hứng thú, chờ sau khi trường học kỹ thuật khai giảng, ngươi có thể tới nghe giảng."
"Còn dạy cái này sao?" Đại Hoàng Tử điên cuồng động tâm, Thanh Bình tỷ tỷ sao lại lợi hại như vậy chứ? Văn võ bá quan cả triều đều kém nàng.