Mộc Vãn Tình nhìn về phía sau nàng, "A, Hoàng thượng, ngài đến rồi.”
Sắc mắt Hi phi thay đổi kịch liệt, cả người run rẩy, cố gắng trấn định, "Đừng nói đùa, Hoàng thượng đang ở Dưỡng Tâm điện.”
Nàng đã sớm nghe ngóng hành tung của Hoàng thượng.
Mộc Vãn Tình cười hì hì phất tay, "Vậy ngươi quay đầu lại xem.”
Bộ dạng không đứng đắn của nàng khiến Hi phi lưỡng lự không quyết định được, chậm chạp không dám quay đầu lại...
Hi phi giãy dụa một hồi lâu, khó khăn quay đầu lại, lộ ra nụ cười quyến rũ nhất, "Hoàng thượng, thần thiếp là nói đùa đấy..."
Hả? Không có ai à?
“Mộc Vãn Tình, ngươi chơi ta!” Nàng tức điên lên, trong mắt Mộc Vãn Tình còn phân biệt tôn ti trật tự hay không? Nàng dù thế nào, cũng là hoàng phi, là quân, bọn họ đều là thần.
"Lá gan nhỏ như vậy, làm sao còn dám cướp người với Hoàng thượng?" Mộc Vãn Tình cười rất ngọt ngào, cái gì mà trung thành chứ, nàng thế nhưng chỉ trung thành với chính mình. Quân quân thần thần dỗ dành chính mình là được rồi.
“Nếu không, chúng ta đi tìm Hoàng thượng nói chuyện một chút, nếu hắn đồng ý, ta sẽ đáp ứng ngươi.”
Nàng tiến lên kéo cánh tay Hi phi đi về phía Dưỡng Tâm điện, điều này làm Hi phi cảm thấy sợ hãi, dùng sức giãy dụa.
Đánh chết nàng cũng không dám để cho Hoàng thượng biết những tính toán nhỏ nhặt này, nàng biết những ý nghĩ này không lên được mặt bàn.
“Buông ta ra, buông ra, Mộc Vãn Tình, ta ra lệnh cho ngươi buông ta ra.”
Nàng còn bưng cái giá của sủng phi ra, đáng tiếc, Mộc Vãn Tình càng dùng sức lôi kéo nàng không buông, "Đi thôi, ngươi dạy Hoàng thượng một khóa, để cho hắn biết người bên gối hắn bất cứ lúc nào cũng có thể đâm dao sau lưng hắn."
Hi phi cả người đều không khỏe, đồ bệnh thần kinh này, nàng nào có nói như vậy?
Đắc tội nàng như vậy, không sợ nàng lên làm Thái hậu rồi sẽ trả thù sao?
Mộc Vãn Tình cũng không phải ngu trung, Thái hậu thì sao chứ? Nếu dám làm hại nàng, vẫn có thể đem người ấn chết như thường.
Về phần Hoàng thượng, tốt thì hợp tác, không tốt thì hẹn gặp lại, bất kể lúc nào nàng đều có thể toàn thân trở ra.
Cung nữ của Hi phi muốn tiến tới hỗ trợ, nhưng Đỗ Thiếu Huyên đã cầm một cành cây ngăn ở phía trước, ai vượt tuyến, liền đánh người đó.
Hi phi gấp đến đỏ mắt, "Ta cái gì cũng chưa làm, ngươi đừng nói bừa, Hoàng thượng sẽ không tin ngươi."
Đỗ Thiếu Huyên quay đầu lại nói: "Ta là nhân chứng."
Hi phi tức giận nóng đầu, đã quên phải kiêng kỵ hắn, "Ai không biết trong lòng ngươi chỉ có một Mộc Vãn Tình, lời nói của ngươi không đáng tin.”
Lời này vừa nói ra, Đỗ Thiếu Huyên đỏ mặt, theo bản năng nhìn về phía Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình như không nghe thấy, vô tình hay cố ý đá vào mu bàn chân Hi phi, Hi phi chỉ cảm thấy đau nhức, thân thể ngã về phía trước, "A a."
Mộc Vãn Tình dường như hoảng sợ, liền buông tay ra lùi về phía sau, để Hi phi ngã thật mạnh xuống đất.
Nàng giật mình che miệng, chần chừ một chút, tiến lên đỡ người: "Đi như thế nào lại bị ngã vậy? Nhìn đường nhiều một chút đi."
Cả người Hi phi đều đau nhức, mất hết thể diện, tức giận hung tợn đẩy Mộc Vãn Tình ra, "Ai muốn ngươi giả làm người tốt chứ, ngươi chính là cố ý, a a a, ta muốn giết ngươi."
Đỗ Thiếu Huyên giận tím mặt, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, "Vãn Tình, đừng để ý tới nàng, nàng không phải thứ gì tốt, chúng ta đi thôi.”
Mộc Vãn Tình phủi ống tay áo, bộ dạng ghét bỏ, lúc này mới chậm rãi xoay người rời đi.
Hi phi nhìn thân ảnh hai người dần dần đi xa, tức giận đến phát điên, muốn liều mạng với bọn họ!
Hoàng cung là không có bí mật, chỉ chốc lát sau liền truyền khắp nơi trong hoàng cung.
Hoàng thượng đang cầm tay dạy Đại Hoàng Tử viết chữ, nghe vậy liền nhíu mày, "Hi phi lại nháo cái gì?”
Vi Thiệu Huy buông tay mà đứng cung kính nói, "Hi phi nương nương muốn đào góc tường của ngài, Huyện Chủ Thanh Bình kiên quyết không chịu, một lòng chỉ muốn làm cô thần..."
Hắn nói thật từ đầu đến cuối, không có che giấu, không có thêm mắm dặm muối, thuật lại toàn bộ quá trình.
Khóe miệng Hoàng thượng hơi nhếch lên, "Truyền khẩu dụ trẫm, bảo Hi phi chép mười quyển kinh thư, mười lăm tháng giêng cung phụng đến trước Phật."
Đôi mắt Vi Thiệu Huy buông lỏng, mười quyển? Hi phi lần này muốn chép kinh thư phải chép đến đứt cánh tay, thời gian gấp như vậy, xem như ám chỉ việc cấm túc.
"Vâng." Tổng thị nội quan lên tiếng, trong lòng coi trọng Huyện Chủ Thanh Bình hơn mấy phần.