“Một lần nữa, phải trên dưới một lòng, cùng nhau dùng sức.”
Sự đoàn kết của quan viên Tây Lương là điều hắn không thể ngờ tới, cho dù Mộc Vãn Tình rời đi, bọn họ vẫn tuân theo quy định của nàng như cũ, không có nửa điểm thay đổi, Tây Lương vẫn luôn phồn vinh.
“Hoàng nhi, muốn làm được ba điểm này rất khó, nhưng Huyện Chủ Thanh Bình làm được, nàng còn dựa vào lực lượng của một mình mình trợ giúp Đỗ gia quân, ngăn cản tiến công của hai nước Bắc Sở Tây Vu, vì Đại Tề bảo vệ phòng tuyến Tây Bắc, cho triều đình một chút cơ hội thở dốc.”
Những công lao của nàng làm ra từng chút từng chút đều được ghi chép trong hồ sơ, ghi tạc trong lòng hắn.
Ánh mắt Đại Hoàng Tử lấp lánh tỏa sáng, trong lòng tràn đầy bội phục, "Thanh Bình tỷ tỷ đúng là không phải dạng vừa, rất ghê gớm."
Hoàng thượng ký thác mọi kỳ vọng vào hắn: "Đúng vậy, ngươi phải học tập thật tốt, có thể học được rất nhiều thứ từ nàng."
“Đã biết, thưa phụ hoàng.”
Cho nên, Hi phi không dám tìm Hoàng thượng, mà là tìm Đại Hoàng Tử khóc lóc kể lể Mộc Vãn Tình vô lý và bất kính với nàng, Đại Hoàng Tử yên lặng nghe nàng khóc lóc nửa ngày, nói một câu, "Mẫu phi, một hậu phi như ngươi sao có thể tiếp xúc với quan viên tiền triều? Đây là phạm phải điều người người đều kiêng kỵ."
Hi phi:...
"Nàng là nữ nhân."
Đại Hoàng Tử giống như tiểu đại nhân thở dài một hơi, "Đó cũng là trọng thần triều đình."
Như bị một chậu nước lạnh dội từ trên đỉnh đầu xuống phía dưới, Hi phi bị làm cho kinh hãi, "Ta là mẫu phi của ngươi." Phải giúp nàng vô điều kiện mới đúng.
"Nhưng ta vẫn còn là tiểu bảo bảo mà." Trong ánh mắt Đại Hoàng Tử tràn đầy vô tội.
Khóc lóc với một đứa trẻ có thích hợp không? Còn trông cậy vào một hài tử vì ngươi đòi lại công đạo?
Không đúng, là trợ Trụ vi ngược.
“Huyện Chủ Thanh Bình người ta là thần tử của phụ hoàng, cũng không phải của ngươi, một hậu phi như ngươi vươn tay dài như vậy không thích hợp, phụ hoàng sẽ tức giận.”
Hi phi vừa xấu hổ vừa tức giận, nhất thời phẫn nộ nói không lựa lời, "Ta thật sự là uổng công sinh ra ngươi mà, ta mười tháng mang thai ngày ngày khổ sở sinh hạ ngươi, ngươi lại hồi báo ta như vậy?"
Trong mắt Đại Hoàng Tử hiện lên một tia tổn thương, nhịn không được lại một lần nữa hoài nghi mẫu phi thật sự yêu hắn sao?
Lão ma ma bên cạnh lạnh giọng quát ngừng lại, "Hi phi nương nương, thân là cung phi sinh hạ long tử là vinh hạnh của ngài, long tử không phải người hậu phi có thể quản giáo, ngài vượt qua khuôn phép, mời ngài nhanh chóng rời đi.”
Cung phi có tôn quý hơn nữa, cũng không thể khoa tay múa chân với giáo dưỡng của hoàng tử công chúa, đây là quy củ của triều Đại Tề.
Hi phi hồi phục lý trí, hối hận không kịp, "Hoàng nhi, mẫu phi....”
Đại Hoàng Tử là hy vọng vinh hoa phú quý nửa đời sau của nàng, tuyệt đối không thể tổn thương tình mẫu tử.
Tuy rằng, chút tình cảm này vốn yếu ớt như tờ giấy.
Lão ma ma của Từ Ninh cung đi tới, cao giọng nói, "Thái Hậu truyền khẩu dụ, Hi phi không tuân thủ cung quy, cấm túc tại Vĩnh Phúc cung nửa năm.”
Trước mắt Hi phi tối sầm, lần này mất mặt quá lớn.
Hộ Bộ Thượng Thư cùng Mộc Vãn Tình đánh cuộc ầm ĩ cả triều bá quan đều biết, các quan viên không hẹn mà cùng đứng ở bên cạnh người trước, lớn tiếng thảo phạt Mộc Vãn Tình phạm thượng, coi thường kỷ cương, nhân phẩm đáng lo.
Mộc Vãn Tình vẫn vào triều như thường, vẫn đi làm việc như thường, ai dám ở trước mặt nàng làm trò hay nói năng vớ vẩn, nàng lập tức dỗi ngược không thương tiếc.
Trong khoảng thời gian ngắn, những bình luận ác ý về Mộc Vãn Tình như thủy triều.
Thẳng đến khi, Ô Y Vệ tìm được một phong thư Tấn Vương viết cho hắn ở phủ của Hộ Bộ Thượng Thư, trong thư bảo hắn báo cho Hán Châu biết lộ tuyến đi lại của khâm sai cứu trợ thiên tai, càng cẩn thận càng tốt.
Triều đình một mảnh xôn xao.
Công tác cứu trợ thiên tai thuộc phạm vi quản lý của Hộ Bộ, Hộ Bộ Thượng Thư là lão đại của Hộ Bộ, đương nhiên đây là những thứ hắn rõ ràng nhất.