"Cốc cốc" Tiếng gõ cửa vang lên, Mộc Vãn Tình buông bút lông, thổi mực mới cho khô, sau đó mới cẩn thận cất kỹ quyển sách, lúc này mới chậm rãi nói, "Vào đi."
Tùy tùng đẩy cửa đi vào, "Kiều đại nhân đến rồi."
Mộc Vãn Tình nhìn về phía Hộ Bộ Hữu Thị Lang, mấy ngày nay hắn nhảy lên nhảy xuống bận rộn, hiện tại rốt cục cũng đến phiên nàng.
Trên mặt nàng không để lộ thứ gì, đứng lên mỉm cười nói:"Mau mời người tiến vào.”
Kiều đại nhân là một mỹ thúc trung niên, râu mép cắt tỉa rất đẹp, vừa đi vào liền ngửi thấy một mùi thơm ngát của gỗ thông, đây là mùi nước hoa mới ra dành cho nam nhân.
“Huyện Chủ Thanh Bình, bộ phận chúng ta đi tửu lâu uống rượu mừng năm mới, ngươi cũng đi đi.”
Trước kia loại tụ hội này chưa bao giờ gọi Mộc Vãn Tình, một là không tiện, hai là vì cô lập nàng.
Lúc này lại chạy tới mời, vô sự lấy lòng, không gian thì trộm, phản ứng đầu tiên của Mộc Vãn Tình chính là cái này, "Các ngươi đi đi, ta còn có việc.”
Kiều đại nhân cũng không bất ngờ, hắn chỉ mời khách sáo, phát triển một chút thiện ý là được.
“Vậy, mùng sáu tết nhà ta bày rượu, ngươi nhất định phải đến thưởng thức.”
“Được.” Mộc Vãn Tình chỉ đáp ứng cho có lệ, chắc chắn sẽ không đi, lại không thân quen.
Hắn lấy lòng, chẳng qua là muốn lôi kéo Mộc Vãn Tình giúp hắn lên chức Hộ Bộ Thượng Thư.
Có Mộc Vãn Tình trợ lực, vị trí này sẽ được nắm chắc, dù sao nàng cũng là thân tín của Hoàng thượng.
Điểm này, hắn biết, Mộc Vãn Tình cũng biết.
Tôn Thượng Thư của Công bộ bỗng nhiên tới Hộ Bộ, Hữu Thị Lang hấp tấp tiến lên nghênh đón, Mộc Vãn Tình tương đối đạm mạc, ai tới cũng giống nhau.
Những lão già này đều không phải đèn cạn dầu, ngoài miệng không nói bất mãn với nàng, nhưng vẫn luôn động tay động chân trong tối.
Ai ngờ, lần này Tôn Thượng Thư hạ mình chủ động chào hỏi, "Huyện Chủ Thanh Bình, chúng ta dù sao cũng là thân thích, Nhị cô cô của ngươi là thê tử của tôn gia ta, rảnh rỗi đến quý phủ nhận gia.”
Mọi người ngây ngẩn cả người, còn có chuyện như vậy?
Mộc Vãn Tình kinh ngạc nói: "Tôn Thượng Thư nhầm rồi, ta không có cô cô.”
Vẻ mặt Tôn Thượng Thư cứng đờ, "Lệnh tôn có phải Mộc Trọng Bình hay không? Lệnh đại bá phụ có phải Mộc Trọng Đức hay không? Nếu đúng vậy, đó chính là…”
Mộc Vãn Tình nhớ tới sắc mặt của Mộc nhị cô nãi nãi lúc ra khỏi thành, chán ghét từ đáy lòng, "Mộc Trọng Đức? Cả nhà bọn họ chạy trốn trên đường lưu đày, đã sớm bị ta trục xuất khỏi Mộc thị nhất tộc, không còn là người Mộc gia ta nữa."
Lúc Mộc gia gặp chuyện không may, những nữ nhân Mộc gia kia không có lại gần giúp một tay, hôm nay cũng đừng nghĩ thơm lây, đường ai nấy đi, nước giếng không phạm nước sông.
"Về phần Mộc gia nữ đã xuất giá, không có nhập gia phả vẫn luôn không để ý tới."
Nàng cũng không muốn đè trên đỉnh đầu mấy cô nãi nãi, vậy không phải là có bệnh hay sao?
Tôn Thượng Thư thật đúng là không biết những thứ này, trong lòng không vui, hắn đã chủ động phóng thích thiện ý, nàng làm sao lại không nhận? Nàng chẳng lẽ không biết đây là cơ hội tốt để sửa chữa những đại lão này sao? "Ngươi trục xuất?"
Mộc Vãn Tình đúng lý hợp tình hỏi ngược lại, "Ta là tộc trưởng Mộc thị nhất tộc, có vấn đề gì sao?"
Khóe miệng mọi người co rút, nữ tộc trưởng? Bất quá, có nữ quan đầu tiên, nữ tộc trưởng tựa hồ cũng không phải là không thể tiếp nhận.
Tôn Thượng Thư ha hả cười, "Cho dù xuất giá, đó cũng là thân thích."
Không sớm không muộn náo loạn như vậy, ai mà không biết hắn đang có chủ ý gì chứ.
Mộc Vãn Tình cũng không muốn cùng bọn họ ở chung cùng một chỗ, "Không dám, Tôn nhị phu nhân ngày xưa không nhận nhị phòng thứ xuất chúng ta, không chuẩn bị đồ thì thôi, còn muốn đánh chết ta, thân thích như vậy thì cần làm gì? Không bằng chôn làm phân bón hoa."
Tôn Thượng Thư tức giận phất tay áo bỏ đi.
Càng là gần cuối năm, càng ngày càng nhiều người chạy đến trước mặt Mộc Vãn Tình lấy một chút hảo cảm, đều muốn một phiếu bầu chọn trong tay nàng.