Tôn Thượng Thư nhíu mày, "Ngươi không đủ tư lịch…"
Hắn thật sự không quen nhìn một tiểu nha đầu ngồi ngang hàng với bọn họ, bọn họ phấn đấu cả đời mới đi tới địa vị cao, nhưng Mộc Vãn Tình thì sao, ngắn ngủi ba năm liền lên đỉnh.
Điều này khiến cho những lão nhân bọn họ làm sao chịu nổi?
Mộc Vãn Tình khoát tay, trực tiếp ngắt lời, "Đối với thiên tài mà nói, mọi quy tắc là dùng để phá vỡ, lúc ta mười bốn tuổi cũng không nghĩ tới một ngày nào đó sẽ đứng ở triều đình, ta từng bước một đi tới hôm nay, không phải dựa vào tư lịch, mà là công lao."
"Tất cả dùng thực lực nói chuyện." Nàng tự tin như vậy, "Ai không phục? Đứng ra so tài với ta? So công tích."
Mọi người nhìn nhau, không khí cực kỳ cổ quái.
Phần lớn mọi người đều dựa vào tư lịch, bình thường không có gì lạ từng bước một đi tới, chưa từng tạo ra công tích kinh thiên động địa.
Thứ Phụ ho khụ một tiếng, "Không thể nói như vậy, ngươi tuổi còn trẻ, tâm khí cao ngạo, làm chuyện gì cũng dựa vào một bầu khí phách, nhưng làm quan không đơn giản như vậy, không riêng gì muốn làm quan, còn phải biết làm người.”
Mộc Vãn Tình thản nhiên hỏi lại, "Ý ngươi là ta không biết làm người?"
Thứ Phụ cảm thấy nàng quá không hiểu chuyện, một chút cũng không khiêm tốn.
"Ngươi cũng không lui tới với triều thần, quan hệ với Hộ Bộ đồng liêu đạm mạc, ngươi còn là một tiểu cô nương chưa lập gia đình không có biện pháp làm cho quan viên phía dưới tâm phục khẩu phục, không làm được lãnh đạo, nghe ta khuyên một câu, mọi việc không thể nóng vội, nóng vội không ăn được đậu hủ nóng."
Giọng nói của hắn tràn đầy khinh bỉ, nhưng Mộc Vãn Tình là ai chứ.
Nàng oán hận ngay tại chỗ, "Ta ở Tây Lương trên dưới một lòng, quan hệ hòa thuận thân như một nhà, cho nên, khẳng định không phải vấn đề của ta."
Thứ Phụ không dám tin nhìn nàng, nói: "Ngươi có ý gì? Lẽ nào là vấn đề của chúng ta?"
"Đúng vậy." Mộc Vãn Tình gật đầu không chút do dự, bộ dáng vẻ mặt ta thành thật như vậy mà.
Chúng thần nghẹn họng, nàng không đi theo lý lẽ, làm khó bọn họ quá đi.
Mộc Vãn Tình đẩy ngang qua, nhìn về phía Hoàng thượng, "Hoàng thượng, ta cảm thấy đầu óc ta linh hoạt, biết rất nhiều kỹ thuật, đối với phương diện thống trị cũng rất có kinh nghiệm, hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vụ này, nếu ta nhậm chức trở thành Hộ Bộ Thượng Thư, sẽ làm ba chuyện đầu tiên."
"Chuyện thứ nhất chính là dâng tấu chương đề nghị bốn nơi Tây Lương, Giang Nam, Quỳnh Châu, Tô Thành thành lập Mộc Miên Đề Cử Ty, mở rộng mộc miên, để cho tất cả con dân Đại Tề đều có áo bông mặc có chăn bông đắp, không bao giờ chết cóng nữa."
Đây là một bài phát biểu tranh cử, nàng nói rất rõ ràng.
Mộc miên là đòn sát thủ áp đáy hòm của nàng, Hoàng thượng đã sớm cân nhắc đến những thứ này.
"Chuyện thứ hai, chính là mở rộng lương thực ngô năng suất cao, trải qua thí nghiệm ngô của ta có thể đạt tới sản lượng mỗi mẫu ngàn cân, không kén chọn đất, tranh thủ để cho tất cả bá tánh đều có thể ăn no."
Ngô? Thứ gì vậy? Các quan viên đều chưa từng nghe nói qua.
Ánh mắt Hộ Bộ Hữu Thị Lang lóe lên, "Mỗi mẫu sản lượng ngàn cân làm sao có thể? Ta cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua cái lương thực mới này, ngươi sẽ không lại nói bừa chứ?"
Mộc Vãn Tình mỉm cười, "Thế giới rộng lớn, ngươi chưa từng nghe nói qua không có nghĩa là không có, chỉ có thể nói ngươi không có kiến thức."
Hộ Bộ Hữu Thị Lang tức hộc máu, vừa định oán giận đổi về, chợt nghe thấy thanh âm của Hoàng thượng vang lên.
"Huyện Chủ Thanh Bình vừa vào kinh thành đã dâng ngô, thứ này mềm mại thơm ngọt, có thể no bụng."
Lời này vừa nói ra, thần sắc mọi người đều khác nhau.
Hoàng thượng không có khả năng thay Mộc Vãn Tình làm giả chứng cứ, như vậy vấn đề tới, nàng như thế nào mà luôn có thể phát hiện ra vật tốt? May mắn? Thiên tuyển chi nữ?
Trong lòng mọi người đều chua xót.
Mộc Vãn Tình đảo tròng mắt, "Chuyện thứ ba, ta định mở một quảng trường ăn vặt gần đó. Chính là một nơi, tất cả mọi thứ bên trong đều là những cửa hàng nhỏ bán thức ăn."