Mộc Vãn Tình đương nhiên sẽ không bỏ qua sự kiện trọng đại như vậy, đây là lần đầu tiên trường học triển lãm với bên ngoài.
“Ngày mai nhắc nhở ta một tiếng.”
“Vâng.”
Ngày hôm sau không có buổi thượng triều, Mộc Vãn Tình đến Hộ Bộ xử lý xong một ít công vụ, ăn một bữa cơm trưa phong phú, buổi chiều liền đến trường học.
Buổi biểu diễn báo cáo huấn luyện quân sự định vào buổi chiều, tất cả mọi người đều có thể rút ra thời gian.
Hộ Bộ Hữu Thị Lang bỗng nhiên chạy tới, nói: "Huyện Chủ Thanh Bình, sao ngài còn ở đây?”
Mộc Vãn Tình nhìn vẻ mặt cổ quái của hắn, nhíu mày, hắn lại định làm trò gì? Thua nàng vẫn còn không phục?
"Có ý gì?"
Hộ Bộ Hữu Thị Lang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, giải thích cho nàng: "Hôm nay là sinh thần đệ đệ Hoàng hậu, phủ Thừa Ân Công mở tiệc lớn, ta tạm thời có việc trì hoãn, chúng ta cùng đi chứ?"
Mộc Vãn Tình nghe xong không khỏi nở nụ cười, nói: "Bọn họ không đưa thiệp mời cho ta."
Hộ Bộ Hữu Thị Lang không dám tin trừng to mắt, "Không phải chứ? Có phải nhầm rồi không? Văn võ bá quan đều nhận được thiệp mời."
Mộc Vãn Tình khẽ lắc đầu, diễn xuất quá cay mắt, còn phải luyện tập thêm.
Hơn nữa, nàng còn hiếm lạ thiệp mời phủ Thừa Ân Công sao? Gia tộc này quá mức keo kiệt, nàng cũng không phải có thâm cừu đại hận gì cùng bọn họ, cứ nhất định không chịu buông tha như vậy sao?
Ngoại thích a, cũng không biết lấy đâu ra lực lượng.
“Ta hiểu rồi, bọn họ không dám đưa thiệp mời cho ta.” Mộc Vãn Tình căn bản không thèm để phủ Thừa Ân Công vào mắt, không ai có thể đánh.
"Cũng đúng, sinh thần của tiểu quan thất phẩm làm sao xứng để cho trọng thần trong triều đến chúc mừng hắn chứ? Mặt mũi thật lớn a, chúng ta không thể đánh mất khí thế quan lớn, đúng không?"
Nàng miệng đầy đạo lý, có vẻ đặc biệt có cốt khí. So sánh ra, Hộ Bộ Thị Lang đặc biệt không có phong cách.
Trên mặt hắn nóng lên, "Chủ yếu là vì mặt mũi của Hoàng hậu, tình cảm giữa Hoàng hậu và đệ đệ rất sâu đậm, còn ban lễ sinh thần, chúng ta cũng không thể không nể mặt.”
Mộc Vãn Tình không khỏi vui vẻ, đệ đệ của Hoàng hậu cũng chỉ là một tiểu quan hạt vừng, cần gì phải nể mặt chứ?
“Như vậy a, người biết rồi, tất nhiên hiểu ngươi muốn mọi chuyện chu toàn. Không biết còn tưởng rằng ngươi chỉ biết liếm cái mông lạnh của ngoại thích.”
Cú vả mặt này quá ác, mặt Hộ Bộ Hữu Thị Lang nhanh chóng đỏ bừng, vừa tức vừa xấu hổ, "Có thể tin tức của ngươi bế tắc, ngay cả loại đại sự như Hoàng hậu nương nương có thai cũng không biết..."
“Vậy thì sao?” Mộc Vãn Tình thật sự không biết, đoán chừng cũng chỉ là chuyện mấy ngày nay.
Hoàng hậu mười năm cũng không có sinh hạ một nhi tử, bỗng nhiên có thai phỏng chừng vui đến điên rồi, nhà mẹ đẻ nàng vốn đã bay, hiện tại càng muốn lên trời a.
Mộc Vãn Tình chỉ cười cười, "Ta chỉ trung thành với một người, đó chính là Hoàng thượng, về phần những người khác ta đều không nhận, ta cũng không có chút hứng thú, ta có thể đứng ở triều đình dựa vào thực lực, mà không phải nịnh nọt bốc phét."
Đừng nói trong bụng Hoàng hậu không biết là nam hay nữ, có thể bình an sinh ra hay không, cho dù sinh hạ hoàng tử, cũng chả có liên quan gì nhiều với nàng.
Chỉ là một đích hoàng tử thì tính là cái gì? Nàng sẽ không tham gia vào vũng nước đục của hoàng thất.
Mọi người tranh đoạt, có quan hệ gì với nàng? Nàng sẽ không xen vào việc của người khác, thích làm gì thì làm.
Đầu tư vào hoàng tử, còn không bằng đầu tư vào chính mình, để cho mình càng ngày càng cường đại, khiến cho mọi người kiêng kị không dám động đến mình.
Nói một câu khó nghe, khiến cho hoàng tử phải khóc lóc cầu xin nàng, không phải thơm hơn sao?
Nếu Hoàng đế đời kế tiếp tốt, nàng liền tiếp tục phát sáng trên triều đình.
Nếu không tốt, hoặc là tạo phản, hoặc là, mang theo người nhà ra đảo.
Đến lúc đó, trời cao mặc cho chim bay, biển rộng mặc cá nhảy.
Nàng có đủ thời gian để sắp xếp, không vội vàng, từng bước một.
Sắc mặt Hộ Bộ Hữu Thị Lang lúc xanh lúc trắng, không biết đang suy nghĩ cái gì, "Nghe nói trường kỹ thuật hôm nay có biểu diễn tiết mục huấn luyện quân sự, ta không đi được, rất nhiều người đều đi không được, thật đáng tiếc a."
Ngoài miệng nói tiếc nuối, nhưng vẻ mặt lại không phải như vậy.