Hoàng thượng nhìn Nội Thị một cái, Nội Thị lập tức lên tiếng, "Không còn chuyện gì thì bãi triều."
Chúng thần nhao nhao thi lễ, Hoàng thượng đứng lên, "Lư Thủ Phụ, Huyện Chủ Thanh Bình, các ngươi đi theo."
Thứ Phụ trừng mắt nhìn hai hóng người người đi xa, ánh mắt ghen tị đều đỏ lên.
Hai người này nhất định là liên minh! Vị trí Thủ Phụ của hắn chính là bị bọn họ liên thủ tính kế đi.
Thừa Ân Công không biết từ nơi nào xuất hiện, "Thứ Phụ đại nhân, đi thử đi, chúng ta đi uống rượu, Phiêu Hương lâu mới về một nhóm rượu ngon.”
Hai người liếc mắt một cái, trao đổi một ánh mắt chỉ ngươi biết ta biết.
Hoàng thượng vừa về Dưỡng Tâm điện, một cung nữ liền tới bẩm, "Hoàng thượng, bụng Hoàng hậu nương nương có chút không thoải mái, muốn mời ngài tới xem."
Hoàng thượng cầm trong tay một cây bút lông, một tay lật tấu chương, đầu cũng không ngẩng lên, "Không thoải mái thì tìm thái y, trẫm cũng không biết chữa bệnh."
Cung nữ: ...
Nàng không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể lui mà cầu tiếp, "Huyện Chủ Thanh Bình, có thể mời ngài đi bồi Hoàng hậu hay không? Nghe nói ngài tinh thông mọi thứ, lại biết nói, chắc hẳn có thể trấn an tâm tình ngày càng lo âu của Hoàng hậu."
Mộc Vãn Tình: ...
"Triều thần Đại Tề chúng ta còn có nghĩa vụ trấn an tâm tình Hoàng hậu? Còn phải bồi ăn bồi uống bồi tán gẫu?" Ách, không cẩn thận nói ra rồi.
Tay Hoàng thượng run lên, tấu chương có thêm một chấm đen nhỏ.
Hoàng hậu xoa xoa bụng, lông mày nhíu chặt, trong lòng lo lắng khó tả.
Theo tháng trôi qua càng lúc càng lớn, nàng càng thêm bất an, nàng cực kỳ coi trọng cái thai này, ngày đêm phòng bị.
Phu nhân bên người nàng không nhịn được trấn an, "Nương nương, dưới gối Hoàng thượng chỉ có một nhi tử, ngài ấy vô cùng mong đợi đối với cái thai trong người ngài, nhất định sẽ bảo vệ người và hài tử."
Đây là thân mẫu của Hoàng hậu, phu nhân Thừa Ân Công.
Thế Tử phu nhân cũng ở bên phụ họa, "Đúng vậy, nương nương, người yên tâm, đừng khẩn trương nữa."
Hoàng hậu bụng cao, nước da tái nhợt sưng phù, sắc mặt vô cùng xấu, nhìn như già hẳn đi mười mấy tuổi.
Nàng không dám lạc quan như vậy, hậu cung là nơi người ăn thịt người, luôn là chiến trường sinh tử.
"Nương, ta luôn cảm thấy toàn bộ người trong cung đều muốn giết ta, bọn họ không muốn ta sinh hoàng tử, ta không dám ngủ."
Một khi hạ sinh đích hoàng tử đầu tiên, đó sẽ là người có khả năng cao nhất để thừa kế ngai vị.
Chuyện cân nhắc lập con nối dõi lập trưởng, xếp đầu chính là con của đích thê kế thừa.
Nàng cứ nghi thần nghi quỷ, vui buồn thất thường, nếu tiếp tục như vậy sẽ không kéo dài được bao lâu.
Trong mắt phu nhân Thừa Ân Công tràn đầy lo lắng, "Hai vị ma ma được phái đến lần này đều là người có bản lĩnh, một người rất nhạy cảm với mùi vị, lại tinh thông y thuật. Thuốc phá thai không thể giấu được trước mắt bà ấy. Người kia rất giỏi chăm sóc thai phụ và xoa bóp, nơi nào người cảm thấy khó chịu cứ để bà ta ấn ấn"
Cả nhà bọn họ đều tràn đầy kỳ vọng vào đứa con trong người Hoàng hậu, chỉ khi hoàng tử mang dòng máu họ nối ngôi, bọn họ mới có thể tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý.
Vì vậy, bọn họ đều vô cùng lo lắng và mong chờ vị hoàng tử đầu tiên hơn ai hết.
Trong lòng Hoàng hậu ấm áp, “Làm phiền cha nương.” Chỉ có người nhà mẹ đẻ mới là chỗ dựa duy nhất của nàng.
Phu nhân Thừa Ân Công vuốt ve cánh tay của nữ nhi, trong mắt tràn đầy yêu thương, "Chỉ cần người tốt, hoàng tử tốt, thì phủ Thừa Ân Công của chúng ta mới có thể yên ổn."
Hoàng hậu đương nhiên biết đạo lý này, theo bản năng sờ bụng.
Thái y nói rất có khả năng là hoàng tử.
Phu nhân Thừa Ân Công do dự một chút, "Ta nghe nói Đại Hoàng Tử bái Huyện Chủ Thanh Bình làm sư phụ?"
Ngôi trường do Huyện Chủ Thanh Bình quản rất nổi tiếng trong giới thượng lưu, ai cũng muốn gửi hài tử nghịch ngợm nhà mình đến đó.
Sắc mặt Hoàng hậu trầm xuống, "Không phải chứ, Hoàng thượng định để cho Đại Hoàng Tử vào trường kỹ thuật chuyên nghiệp hoàng gia học tập."
Hoàng thượng mở đường cho Đại Hoàng Tử khiến nàng cực kỳ không vui, trong mắt nàng, những thứ này đều là tài nguyên của đích hoàng tử, làm sao có thể rơi vào tay người khác?