Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 878 - Chương 878.

Chương 878. - Chương 878. -

Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm gật đầu, "Đúng vậy, mỗi tối thần đều phải đọc hoặc viết gì đó, cảm thấy nến quá tối, sẽ tổn thương đến mắt, cho nên liền nghĩ tới đèn lưu ly."

Nàng nhẹ nhàng chuyển lời, thức thời nói, "Thần cũng chuẩn bị cho ngài một phần."

"Không tồi." Khóe miệng Hoàng thượng khẽ nhếch lên.

Mộc Vãn Tình cầm lấy cặp đồng hồ giới thiệu, "Đây là kiểu dáng đồng hồ mới nhất, có thêm phần dây, thuận tiện cho chúng ta, chỉ cần nâng cổ tay lên là có thể nhìn thời gian, còn thực dụng hơn cả đồng hồ bỏ túi."

"Hơn nữa, còn thích hợp làm vật phẩm trang sức, có vẻ cao quý trang nhã."

Cặ đồng hồ này khảm đầy hồng ngọc, đồ án phượng hoàng hí châu, nhìn qua đã thấy vô cùng tinh xảo.

Trong cung của Thái hậu cũng có một cái đồng hồ lớn, một cái đồng hồ bỏ túi, nhưng vẫn bị chiếc đồng hồ này hấp dẫn, "Mau đeo lên cho ai gia."

"Vâng." Mộc Vãn Tình thuần thục đeo dây đồng hồ lên cổ tay trái Thái hậu, nhẹ nhàng cài lại.

Cổ tay được đeo lên chiếc đồng hồ tráng lệ phối hợp với châu ngọc hồng nhuận, hợp với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

Thái hậu càng nhìn càng thích, cảm thấy đặc biệt tôn lên bàn tay của nàng, so với đeo châu báu trang sức càng có khí chất hơn.

Nàng vô cùng cao hứng giơ lên cho mọi người nhìn: "Hoàng thượng, người xem, có phải rất đẹp đúng không?"

Lúc trước Hoàng thượng cảm thấy đồng hồ quả quýt là tốt nhất, thuận tiện lại tiết kiệm không gian, nhưng hiện tại lại phát hiện ra kiểu dáng đồng hồ mới này mới là lựa chọn tốt nhất.

"Rất đẹp, đây là kiểu nam phải không? Trẫm thử xem."

Hắn rất tự nhiên cầm lấy một cái đồng hồ đeo tay khác đeo lên cổ tay mình, Thái hậu không khỏi nóng nảy, cái này chỉ là ngọc bích, càng thêm trong suốt, cũng phải nhìn thật kỹ nha.

"Hoàng thượng, đây là đồ Huyện Chủ Thanh Bình tặng cho ai gia."

Nàng còn muốn thay phiên nhau đeo hai chiếc đồng hồ nữa.

Khóe miệng Hoàng thượng giật giật: "Thứ tốt của mẫu hậu liền cho trẫm một chiếc đi, trẫm lấy Nguyệt Châu đổi với ngài."

Thái hậu thích nhất là lễ vật Mộc Vãn Tình dâng, mỗi món đều không giống người thường. "Không bằng ngươi kêu Huyện Chủ Thanh Bình dâng lên mấy chiếc nữa."

Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Mộc Vãn Tình, Mộc Vãn Tình nói, "Thái hậu, nhóm đầu tiên chỉ có hai đôi đồng hồ, một cặp ở đây, một cặp khác được đưa đến phủ Đỗ soái."

Tuy rằng rời Tây Lương, nhưng chưa bao giờ cắt đứt liên lạc với Tây Lương, lễ vật được tặng trong các ngày lễ trong năm cũng không thiếu.

Đỗ soái thân là ca ca của Thái hậu, Thái hậu hài lòng gật đầu, là một người hiểu chuyện, không quên gốc gác, vẫn nhớ công ơn.

Thái hậu nhìn về phía cổ tay Mộc Vãn Tình, "Ngươi cũng không có sao?"

Trên tay Mộc Vãn Tình chỉ đeo vòng ngọc bích, "Không có, chỉ chờ nhóm thứ hai."

Thái hậu càng hài lòng với nàng thêm vài phần, cũng không trách Hoàng thượng cực lực chống đỡ cho nàng, nàng làm việc chính là thoải mái đại khí.

Quan trọng nhất là có bản lĩnh.

Nàng cầm lấy một chiếc kính vạn hoa, "Đây là cái gì?"

Đều là lễ vật kính tặng, cho nên, ngoại hình đều được thiết kế hoa hòe lòe loẹt, xa hoa như thế nào thì như thế đó.

Lại là bảo thạch bảy màu, lại là điêu long miêu phượng, màu sắc sặc sỡ.

Chỉ một chữ, nhìn liền biết rất đắt.

“Ngài lại gần nhìn xem, vừa nhìn vừa chuyển động kính vạn hoa, sẽ thấy cảnh tượng kỳ diệu.”

Thái hậu bị nàng gợi lên lòng hiếu kỳ, cầm lấy kính vạn hoa nhìn.

Nàng ngạc nhiên lên tiếng, "A, hoa mai nở từng đóa."

Mọi người mờ mịt nhìn chung quanh, nào có đóa hoa chứ? Trong cái ống đó? Không phải chứ?

Mộc Vãn Tình lại cười nói, "Đúng vậy, ngài lại chuyển động đi.”

Thái hậu nhìn hoa văn rực rỡ như pháo hoa ở trước mắt lần lượt biến hóa, đẹp đến chói mắt.

Nàng vừa mừng vừa kinh, "Thay đổi, thay đổi, đóa hoa thay đổi."

Hoàng thượng ngứa ngáy khó nhịn, cầm lấy một chiếc kính vạn hoa khác lên tìm tòi đến cùng.

Chỉ là, sau khi hắn lấy được tay liền luyến tiếc buông xuống.

Hai mẫu tử lăn qua lộn lại nhìn nửa ngày, bị cảnh tượng xinh đẹp bên trong mê hoặc, vui vẻ không thôi.

Chuyện này làm những người khác đều tò mò không thôi, cho bọn họ ngó ngó với!

Bình Luận (0)
Comment