"Ngươi ngốc sao, nào có chuyện đính hôn từ trong bụng mẹ chứ? Chỉ có không từ thủ đoạn leo lên quyền thế, trước kia Tôn gia có quyền có thế, bây giờ lụi bại, đương nhiên là nghĩ biện pháp khác."
"Đồ thất đức, thật không biết xấu hổ, Huyện Chủ Thanh Bình có thân thích như vậy đúng thật là xui xẻo."
"Huyện Chủ Thanh Bình, ngài ngàn vạn lần không thể tha cho những kẻ đê tiện vô sỉ này."
"Đúng đúng, đưa bọn họ đi quan phủ."
Thanh danh của Mộc Vãn Tình rất tốt, tất cả mọi người đều giúp nàng mắng mẫu tử Tôn gia, tộc nhân trong Mộc thị nhất tộc cũng không kịp tiến đến hỗ trợ thì tất cả mọi chuyện đã kết thúc.
Tôn Nhị phu nhân ngơ ngác nhìn tất cả những gì đang xảy ra, có chút phản ứng không kịp, tại sao có thể như vậy?
Nàng ôm khuôn mặt nóng bừng, ánh mắt lấp lánh, bỗng nhiên bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Mộc Vãn Tình, "Tình nhi, ta là cô cô ruột của ngươi, ta làm sao có thể hại ngươi chứ? Ngươi bị lưu đày đến Tây Lương, không biết ngày về, cũng không thể để Thủ Thành thủ tiết cả đời đúng không? Tất cả những chuyện này đều do lão thái thái thái trong nhà quyết định, ta cũng không có biện pháp gì…"
Nàng ta hết than thở lại khóc lóc, nhưng Mộc Vãn Tình một chút cũng không dao động, từ trên cao nhìn xuống.
Người có thể đi tới địa vị cao làm sao có thể nhân từ nương tay chứ?
Tôn Bách Linh lấy can đảm phụ họa, "Lời mẫu thân ta nói là sự thật, ta có thể làm chứng, biểu tỷ, chúng ta là người thân có huyết mạch tương liên nha, nhất vinh cùng vinh, nhất tổn cùng tổn..."
Một đám nha dịch chạy như bay tới, đồng loạt hành lễ, "Tham kiến Huyện Chủ Thanh Bình.”
Những người này vừa kính trọng vừa yêu quý Mộc Vãn Tình, sau một đợt triều đình xáo trộn, kế hoạch phúc lợi của Mộc Vãn Tình cũng được xây dựng xuống phía dưới, tất cả mọi người đều được thơm lây.
Quan lớn không thiếu tiền, nhưng đối với quan viên bình thường mà nói là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, có chút trợ cấp này, cuộc sống gia đình của bọn họ liền tạm ổn.
Tối thiểu có thể cải thiện tiêu chuẩn cuộc sống, không cần lúc nào cũng rầu rĩ vì tiền.
Huyện Chủ Thanh Bình tuy là nữ tử, nhưng có một trái tim ngập tràn tình yêu thương, phẩm hạnh cao quý hơn xa những nam nhân kia.
Mộc Vãn Tình chỉ tay về phía người Tôn gia, "Ba người này muốn hại ta, mang đi điều tra nghiêm ngặt, nhất định phải tra ra chủ mưu."
"Vâng."
Nha dịch tiến lên túm lấy ba mẫu tử Tôn gia, cũng không hiểu, bọn họ rốt cuộc lấy đâu ra dũng khí chống lại Mộc Vãn Tình chứ?
Không thấy ngay cả quan lớn trong triều cũng không chiếm được nửa điểm tiện nghi sao?
Mẫu tử Tôn gia liều mạng giãy dụa, nhưng không chống lại được sự trói buộc của nha dịch, thật sự bị kéo đi, nhốt vào đại lao.
Đối mặt với sự nhục mạ cuồng loạn của mẫu tử Tôn gia, thần sắc của Mộc Vãn Tình vẫn không thay đổi, cực kỳ bình tĩnh. “Đa tạ Vi đại nhân trượng nghĩa nói thẳng.”
Vi Thiệu Huy nhìn nàng một cái thật sâu, "Một chút việc nhỏ không cần để ở trong lòng, Huyện Chủ Thanh Bình, ra ngoài thì nên mang theo nhiều người, an nguy của ngài vô cùng quan trọng.”
Mộc Vãn Tình không muốn quá cao điệu, mười mấy tộc nhân, bên người dẫn theo mấy thị vệ xuất hành là đủ rồi.
Trong bóng tối còn có mười mấy thị vệ đi theo, không thể xảy ra chuyện gì được.
Nhưng, người ta đã có ý tốt thì nàng cũng nên thật tâm nhận lấy. “Đa tạ, không bằng ta mời đại nhân uống một chén trà?”
Vi Thiệu Huy rất muốn đi, hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng, không được!
Lấy thân phận của hắn không thể thâm giao với bất kỳ quan viên nào, nhất là loại quan lớn uy vọng rất cao, lại rất có bản lĩnh như Mộc Vãn Tình.
“Không được, ta còn có việc nên đi trước, xin cáo từ.”
Hắn chắp tay, thần sắc lạnh lùng rời đi, chỉ là, sau khi ngồi lên xe ngựa, kéo rèm xe xuống ngăn cách tất cả tầm mắt, sắc mặt của hắn từng tấc từng tấc ảm đạm xuống.
Đây là con đường hắn lựa chọn, cho dù khổ hơn nữa cũng phải cắn răng đi tiếp.
Gia nhập Ô Y Vệ hắn cũng không hối hận, chỉ có con đường này mới có thể giúp cho hắn có được quyền thế trong thời gian nhanh nhất, mới có thể báo thù rửa hận, mới có thể bảo vệ người quan trọng nhất.
Nhưng lúc này, trong lòng hắn quẩn quanh một tia hối hận.
Nhưng, có một số việc một khi bắt đầu liền không quay đầu lại được.
Có bỏ mới có được, có vài người nhìn từ xa là tốt rồi.