Trái tim nhị quản gia lơ lửng trên không trung cuối cùng cũng rơi xuống đất, "Cũng đúng, Huyện Chủ Thanh Bình là ai, quan lớn nhị phẩm trong triều, chúng ta tính là gì.”
Mộc Vãn Tình đi ra khỏi nhà họ Trình, vứt mọi chuyện ra sau đầu, quên sạch sẽ.
Nàng vội vàng dạy học cho quan viên cấp thấp, cấu trúc của đồ hộp, làm thế nào lợi dụng đặc sản địa phương đfể kéo bá tánh vùng xa xôi thoát nghèo.
Quan niệm của nàng đã mở ra một thế giới hoàn toàn mới cho những người này.
Mộc Vãn Tình viết lên bảng đen sáu chữ to: "Đây là khâu mấu chốt nhất để thoát nghèo, từ xưa đến nay, đường xá không thông đã hạn chế rất lớn sự phát triển của kinh tế, rất nhiều đặc sản đều thối nát trong đất nhưng không thể vận chuyển được, quả thực đáng tiếc..."
"Chỉ siêng năng thôi rất khó mà làm giàu, phải dựa vào trí tuệ và công nghệ."
"Phát triển kinh tế và an sinh xã hội bổ sung cho nhau, mọi người đều nói cứ nghĩ tới tiền là không đủ cao quý, nhưng không có của cải vật chất thì tất cả chỉ là nói suông."
……
Nàng ra sức tẩy não, dạy dỗ những quan viên chỉ biết đọc sách thánh hiền, lại luôn xấu hổ khi nói về tiền bạc này.
Những quan viên này sẽ được phái tới các huyện nha, tự mình xóa đói giảm nghèo.
Nàng tận tay dạy, hận không thể nhét tri thức liên quan vào trong đầu bọn họ.
Đương nhiên, cải tạo tư tưởng là điểm mấu chốt.
Nàng muốn một nhóm quan viên có chủ ý có dã tâm.
Người lãnh đạo sợ nhất là cái gì? Là trên có chính sách, dưới có đối sách.
Có lúc chính sách rất tốt, nhưng phía dưới không phối hợp, cố lấy lông gà làm lệnh bài, giày vò bá tánh.
Nàng còn phải định ra một hệ thống quản lý giám sát tương ứng.
Học xong, Mộc Vãn Tình thu dọn đồ đạc không vội vã rời đi, mà giải thích nghi hoặc cho quan viên vây quanh thỉnh giáo.
Đúng lúc này một thanh âm vang lên, "Tham kiến Hoàng thượng."
Mọi người đồng loạt hành lễ, Mộc Vãn Tình chắp tay hỏi, "Hoàng thượng, sao ngài lại tới đây?"
Không riêng gì Hoàng thượng tới, mấy vị Nội Các đều tới, đều nghe rất lâu.
"Nghe nói ngươi đang huấn luyện, lại đây nghe thử, một số lời của ngươi nói rất có đạo lý."
Mộc Vãn Tình mỉm cười, đó là tổng kết kinh nghiệm mấy ngàn năm, có thể không có đạo lý được sao?
Hoàng thượng cùng chúng quan viên tương tác một phen, tán gẫu vài câu, thái độ thân thiết của hắn khiến cho các quan viên kích động muốn chết.
Mộc Vãn Tình nhìn thấy, không khỏi bật cười.
Mộc Vãn Tình chậm rãi đi theo phía sau Hoàng thượng, nhìn chung quanh, có chút bình thản.
Hoàng thượng đang cùng Thủ Phụ nói chuyện bỗng nhiên quay đầu lại, "Huyện Chủ Thanh Bình, ngươi muốn mua nhà?"
Thần sắc Mộc Vãn Tình rất thẳng thắn, "Đúng, muốn mua một căn nhà cho phụ mẫu và người nhà ở."
Hoàng thượng nhìn Nội Thị tổng quản bên cạnh một cái, nói: "Cầm đi."
Mộc Vãn Tình nhận lấy từ trong tay Nội Thị tổng quản, là một tờ khế ước, "Đây là tổ trạch của Mộc phủ?”
"Đúng, căn nhà trước kia của ngươi, hiện tại thuộc về ngươi." Hoàng thượng phi thường hào phóng, "Tiên hoàng vẫn luôn giữ lại căn nhà này, không có phân phối ra ngoài, chính là giữ lại cho ngươi."
Lời này rất dễ nghe, khóe miệng Mộc Vãn Tình hơi nhếch lên.
Nàng không có chấp niệm với tổ trạch, sau khi trở về kinh thành cũng không có đi chiêm ngưỡng thử.
Nhưng phụ thân hẳn là rất vui vẻ đi.
"Cám ơn Hoàng thượng, ta trả tiền, coi như ta mua đi." Mộc Vãn Tình liếc nhìn, nói tiếp: "Ta sợ có người hâm mộ ghen tị, bị bệnh mắt đỏ."
Thứ Phụ nghe xong liền tức giận, ngươi nói thì nói đi, vì sao lại nhìn ta?
Nàng chính là cố ý!
Trong lòng hắn khẽ động, nói: "Huyện Chủ Thanh Bình, Đỗ soái muốn hồi kinh, ngươi như thế nào lại không nói sớm với chúng ta một tiếng?"
"Cái gì?" Mộc Vãn Tình cực kỳ kinh ngạc, đang yên đang lành làm sao có thể? Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Tuy rằng Mộc Vãn Tình cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng Đỗ gia đi đường có chút chậm, không tiện liên lạc, chỉ có thể chờ đợi.
…
Mộc Vãn Tình lưu loát giao hai vạn bạc mua tổ trạch Mộc gia, trao đổi hàng hóa xong, xem như tài sản riêng của nàng.
Nàng đi nhìn thoáng qua, tự tay gỡ phong ấn trên cửa lớn xuống.
Nhà không có người ở hoang vu rách nát, khắp nơi là cỏ dại, khắp nơi kết đầy mạng nhện.
Có hai ba con mèo hoang, chạy tới chạy lui ở trong viện, tăng thêm vài phần hoang sơ.
Chỉ có đình đài lâu tạ là minh chứng cho vinh quang dĩ vãng.