Thời điểm hai Công Chúa nhìn thấy thiên đường vui chơi trên sân thể dục, ánh mắt đều trừng thẳng, đây là cái gì?
"Đại Hoàng Tử, mang các muội muội đi chơi nửa canh giờ đi."
Đại Hoàng Tử hưng phấn gật đầu, hai tay dắt một muội muội chạy về phía vui chơi thiên địa.
Trẻ con thích chơi là thiên tính.
Cầu trượt, ván trượt, xích đu, ngựa lắc, hố cát, dây thừng leo núi vân vân, mỗi một thứ đều làm cho bọn họ chơi vui quên trời.
Trường học có mỹ thực có thú vui, vui đến quên cả trời đất, giống như chim chóc thả lồng, cũng không nhớ tới việc hồi cung.
Hài tử hoàng thất rất yếu ớt, nhưng dưới tình huống không có trưởng bối nuông chiều, cũng chỉ có thể làm hài tử ngoan.
Mộc Vãn Tình sẽ không nuông chiều bọn họ, nên nghiêm khắc thì nghiêm khắc, nên hưởng phúc lợi thì hào phóng, ngược lại rất được hài tử yêu thích.
Đôi khi, duyên phận với hài tử cũng là một sự kỳ lạ.
Chờ một tháng sau trở lại hoàng cung, ba hài tử đều đen gầy, nhưng ai cũng có tinh thần.
Thái hậu đau lòng muốn chết, ôm chất tử chất nữ kêu ngoan ngoãn, "Đều phải chịu khổ, tại phụ hoàng nhẫn tâm của các ngươi, Huyện Chủ Thanh Bình lại chưa có thành thân, nàng nào hiểu được cách dạy hài tử như thế nào chứ?"
Nhi tử kiên trì, nàng cũng không thể làm gì.
Nhìn xem hài tử bị giày vò như thế nào?
“Mẫu hậu.” Một tháng này Hoàng thượng đều bị Thái hậu mắng thảm.
Đại Công Chúa đảo tròng mắt, "Tổ mẫu, chúng ta mang lễ vật cho người."
Thái hậu lập tức bị dời đi sự chú ý, "Mau để ai gia nhìn xem."
Tùy tùng đẩy một cái rương lớn tới, một cái rương đặc biệt lớn.
Mở ra nhìn, là các loại gốm sứ, nói thật, có một chút xấu, đây là sản phẩm không đạt tiêu chuẩn của cửa hàng nào?
Đại Công Chúa đem một chén gốm sứ hoàn chỉnh đưa vào trong tay Thái hậu, nói: "Đây là gốm sứ chúng ta tự tay làm …"
Thái hậu sợ ngây người, không thể tin vào tai mình, "Các ngươi tự làm?"
Không phải chứ? Các nàng ngay cả tự mặc quần áo cũng không biết!
Đại Công Chúa rạng rỡ, nụ cười trên mặt nhiều hơn, nói chuyện cũng có trật tự hơn, "Lão sư tận tay dạy, nàng nói, chờ chúng ta xuất sư, sẽ mở một cửa hàng gốm sứ cho hai tỷ muội chúng ta, chuyên bán đồ chúng ta làm."
Nhị Công Chúa ở một bên dùng sức gật đầu, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng. "Đúng, là cửa hàng gốm sứ, lão sư nói, một tác phẩm của đại sư gốm sứ đặc biệt lợi hại, có thể mua được một căn nhà lớn."
“Nàng cũng nói, phải dũng cảm thể hiện bản thân, đừng sợ phạm sai lầm, ngẩng đầu ưỡn ngực làm người.”
Đại Hoàng Tử cũng tiến lên hỗ trợ: "Lão sư nói đại muội muội rất có thiên phú, chỉ cần cố gắng sẽ thành công."
Nữ nhi cũng phải có sự nghiệp phấn đấu cả đời.
Mọi người khiếp sợ nhìn gốm sứ bày đầy đất, còn rất ra dáng.
Hoàng thượng nhịn không được cầm lấy một cái bình gốm sứ nhìn kỹ, tay nghề có chút thô ráp, nhưng mười phần thú vị, màu sắc tươi đẹp.
Mới chỉ có một tháng, không thể không nói, Mộc Vãn Tình rất biết dạy dỗ.
Gia trưởng lúc nào cũng cảm thấy con mình giỏi giang, vừa rồi còn cảm thấy tác phẩm gốm sứ xấu, hiện tại lại cảm thấy đẹp.
Hi phi bĩu môi, lạnh lùng nói, "Đại Công Chúa là cành vàng lá ngọc, vừa sinh ra đã có tất cả, cần gì phải cố gắng?"
Thần sắc Đại Công Chúa cực kỳ nghiêm túc, "Hi mẫu phi, không phải như vậy, dựa vào cha nương không bằng dựa vào chính mình, chỉ cần ta có bản lĩnh là có thể được mọi người tôn trọng, sẽ có nhiều lựa chọn hơn, cũng có nhiều cơ hội thử sai hơn."
Trong lòng mọi người cả kinh, hài tử nhỏ như vậy cư nhiên nói ra lời có chiều sâu như vậy, có thể tưởng tượng được là ai dạy.
Thái hậu sợ ngây người, "Huyện Chủ Thanh Bình nói rất đúng."
Cho dù là Công Chúa cao quý, cũng không phải Công Chúa nào cũng tốt, một tay bài tốt lại đánh nát là chuyện lúc nào cũng có.
Giờ khắc này, nàng bỗng nhiên có chút hiểu được cách làm của nhi tử.
Có một số việc các nàng không làm được, nhưng Mộc Vãn Tình có thể.
Hoàng thượng cũng chỉ hy vọng mấy hài tử đi theo Mộc Vãn Tình có thể học được một nửa chiêu thức, đủ cho bọn họ hưởng thụ cả đời. Nhưng, hiển nhiên vượt quá mong đợi của hắn.
"Lần sau cho các ngươi đi vài ngày."
Đang nói chuyện, Nội Thị vội vàng chạy vào bẩm, "Thái hậu, Đỗ soái đến kinh thành rồi."