Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 898 - Chương 898.

Chương 898. - Chương 898. -

Mộc Vãn Tình khẽ cười, giải thích: "Một túi rau tía hai mươi đồng, tôm nhỏ bốn mươi đồng."

Thủ Phụ nghe xong cũng chấn kinh, nói: "Giá rẻ như vậy?"

"Lợi nhuận ít tiêu thụ nhiều mà." Mộc Vãn Tình chỉ vào cái túi trên bàn, nói tiếp: “Đồ ăn vặt đắt tiền, mọi người có thể nếm thử.”

Đối tượng tiêu thụ đồ ăn vặt là một nhóm người có tiền nhàn nhã, bá tánh bình thường ăn no đã là không tệ rồi, nào có tiền dư mua đồ ăn vặt?

Mọi người đều nếm thử mỗi một loại, cảm thấy cái nào tốt thì bỏ phiếu, còn có đánh giá ăn thử.

Món được giá cao nhất là mực sợi, hầu như ai cũng thích.

Mộc Vãn Tình ăn một chén vằn thắn nhỏ liền no, "Hoàng thượng, đối với dân bờ biển, đầu tư từng nhà làm những thứ này, hẳn là rất nhanh có thể thoát khỏi nghèo khó, quan phủ hẳn cũng nên xây dựng xưởng sản xuất ở bờ biển."

Hoàng thượng sớm biết Mộc Vãn Tình đang nghiên cuus những thứ này, nhưng chủng loại rực rỡ muôn màu vẫn làm hắn khiếp sợ.

“Chư vị, các ngươi cảm thấy thế nào?”

Thủ Phụ suy nghĩ một chút, rồi nói: "Thần cảm thấy có thể trực tiếp nhập vào Muối Ty, như vậy sẽ giảm bớt chi phí nhân viên."

Mộc Vãn Tình có cái nhìn khác, "Ta đề nghị thành lập chi nhánh Hải Sản Đề Cử Ty, một mình quản lý ngành hàng này, nếu làm tốt, sản nghiệp này không kém muối, không chỉ có thể kéo theo thôn trấn ven biển thoát nghèo, còn có thể giúp cho ngành sản xuất liên quan được lợi."

Chờ trong tay mọi người đều có dư tiền, tự nhiên phải theo đuổi chất lượng cuộc sống.

Chỉ cần chỉ dẫn một chút, những gia vị và hải sản này sẽ bán chạy.

Hoàng thượng mắt thấy lại có một con đường kiếm tiền hình thành, miễn bàn cao hứng cỡ nào, nói: "Các ngươi đều viết tấu chương dâng lên."

"Vâng."

Chờ buổi thượng triều kết thúc, Mộc Vãn Tình đã bị người vây quanh.

"Huyện Chủ Thanh Bình, cái cá thông kia của ngươi còn có không? Mẫu thân tám mươi tuổi của ta khẳng định rất thích." Món này không có một chút mùi tanh, mềm mại vô cùng.

"Ta muốn rau tía và tôm nhỏ, hài tử nhà ta học ở Quốc Tử Giám, muons cho nó ăn bát canh nóng hổi."

Mọi người trợn trắng mắt, hắn nói giống như hài tử ở Quốc Tử Giám không được ăn vậy.

“Những đồ ăn vặt kia đều bán cho ta, hài tử trong nhà thích nếm thử.”

“Ta thích món cua ướp đỏ kia, cho tới bây giờ chưa từng ăn qua thứ gì tươi như vậy.”

“Cho ta một phần các loại gia vị, cứ quyết định như vậy đi.”

Mộc Vãn Tình không ngờ bọn họ lại sốt ruột như vậy, nàng nói: "Ta không có số lượng nhiều…”

Chính vì biết số lượng không nhiều lắm mọi người mới sốt ruột a, sợ bị cướp sạch.

Không ăn được không sao cả, nhưng ăn được liền ngứa ngáy khó nhịn, nhớ mãi không quên.

Đỗ Thiếu Huyên cố sức đẩy đám người ra, nói: "Các ngươi đây là làm gì vậy? Đừng chặn ở cửa, Vãn Tình, chúng ta đi.”

Hắn kéo Mộc Vãn Tình chạy thật nhanh, một đám tay chân già đuổi không kịp, chỉ có trông mong nhìn.

Hai người chạy như bay ra khỏi hoàng cung, ngồi vào xe ngựa, Mộc Vãn Tình bỗng nhiên cảm thấy rất vui, "Phụt ha ha.”

Đỗ Thiếu Huyên cũng cười, "Đi, ta dẫn ngươi đến một chỗ."

"Đi đâu?"

"Đi rồi sẽ biết." Đỗ Thiếu Huyên thừa nước đục thả câu.

Đỗ Thiếu Huyên mang nàng đi phủ Tây Lương Vương, hắn càng thích ở nơi này, thanh tĩnh không ai quản.

Hắn đưa người tới hoa viên, chỉ vào một mảnh đất trồng đầy thực vật nhỏ, nói: "Đây là thực vật ta mang từ Tây Lương tới, có một số ta cũng không biết là vật gì, cứ cho người trồng đại, quên nói cho ngươi một tiếng, ngươi nhìn xem có thứ gì tốt hay không?"

Mộc Vãn Tình mím môi, hỏi: "Ngươi mua từ tay thương nhân người Hồ sao?”

“Đúng vậy.” Đây đã là một loại phong trào của giới thượng lưu Tây Lương. Tất cả mọi người đều đang trồng, tuy rằng không biết đang trồng cái gì.

“Phụt.” Mộc Vãn Tình bị chọc cười, nàng tuy rằng rời khỏi Tây Lương, nhưng trên giang hồ vẫn có truyền thuyết của nàng. Những thứ giống như mộc miên chỉ có thể gặp mà không thể cầu, sao có thể lúc nào cũng gặp được....

Thanh âm của nàng dừng lại, dụi dụi mắt không dám tin, ngón tay hướng mấy cây thực vật, "Đây là..."

Đỗ Thiếu Huyên có chút mờ mịt, hắn không biết a, đây là người làm vườn trồng.

Mộc Vãn Tình xin người ta một cái xẻng nhỏ, ngồi xổm xuống đào bới.

Bình Luận (0)
Comment