Thái hậu muốn gặp người nhà mẹ đẻ , cố ý triệu Đỗ soái vào cung, đây là đã sớm ghi chú qua.
Như một đạo sấm sét đánh xuống, khiến tất cả mọi người thay đổi sắc mặt, xảy ra đại sự.
Hoàng thượng nghe thấy thì biến sắc, đứng lên nhanh chóng lao ra ngoài, đi quá nhanh thiếu chút nữa đụng vào cửa.
Mộc Vãn Tình lòng nóng như lửa đốt đi theo, sao lại hôn mê bất tỉnh? Chẳng lẽ là bị người hại?
Chờ Hoàng thượng một cước bước vào Từ Ninh cung, liền thấy mọi người như con ruồi không đầu loạn chuyển, tràng diện rất là hỗn loạn, không ai đứng ra chủ sự.
Mà hai người hôn mê đã được chuyển lên trên giường mềm, sắc mặt trắng bệch, không có một tia huyết sắc.
Lòng Hoàng thượng như bị một bàn tay to không biết tên túm lấy, trái tim sinh đau.
Hắn cắn nát đầu lưỡi, mượn đau đớn để cho mình thanh tỉnh, không thể gấp, cấp bách liền sinh loạn.
“Đều đừng chạy loạn, qua một bên đứng vững, tiểu Lục Tử, đi tuyên thái y, gọi tất cả thái y tới đây.”
“Vâng.”
Thái y rất nhanh đã tới, vây quanh hai người chẩn đoán một phen rồi cho ra kết luận, "Hoàng thượng, là trúng độc.”
Hoàng thượng nghe được tin dữ, trời đất quay cuồng, lại trúng độc. “Giải độc cho bọn họ.”
Các thái y thảo luận nửa ngày, nhưng đều tra không ra là độc gì.
Điều này làm Hoàng thượng tức muốn chết, không kịp trách cứ bọn họ đã sai người gọi ẩn y Tôn Thăng Vân tới.
Tôn Thăng Vân từng giải độc cho Hoàng thượng, bí mật nuôi ở ngoài cung, là một nước cờ ngầm, cũng là phù bảo mệnh Hoàng thượng để lại cho mình.
“Hoàng thượng, thần cũng tra không ra, chỉ có thể dùng kim châm đâm huyệt phong bế tâm mạch, để tránh độc khí công tâm.”
Hoàng thượng hít sâu một hơi, nói: "Động thủ đi.”
Hắn tự mình ngồi trấn thủ ở một bên, trong lòng hiện lên vô số ý niệm.
Chuyện trúng độc ở Từ Ninh cung nghe rợn cả người lại phát sinh như vậy, quả thực làm cho hắn tức giận.
Ngay cả Thái hậu và Đỗ soái cũng dám hại, lần sau có phải sẽ đến phiên hắn không? Hoàng cung đã rửa sạch nhiều lần, sao còn chưa sạch sẽ?
Vấn đề là, chỉ cần địa phương quyền lợi sinh sôi, sẽ không sạch sẽ, huống chi đây là trung tâm quyền lợi chí cao vô thượng.
Hắn từng đạo ý chỉ phát xuống, "Triệu Đại Lý Tự Khanh cùng Binh Bộ Thượng Thư lại đây.
Đóng cửa từ trên xuống dưới Từ Ninh cung lại, không có ý chỉ của trẫm, bất luận kẻ nào cũng không được tiếp cận.”
“Bảo cấm quân bao vây Từ Ninh cung, phong tỏa hoàng cung, không cho bất luận kẻ nào ra vào.”
“Vâng.”
Mộc Vãn Tình trầm mặc đứng ở cửa, không đi vào quấy rầy, nhíu mày.
Nàng một loại cảm giác mưa gió sắp đến, gió đầy trời.
Ai đã làm chuyện này? Dư nghiệt Tấn Cương? Hai nước Bắc Sở Tây Vu?
Những thứ này đều chuẩn bị động cơ gây án hạ độc.
Nhưng, tại sao lại là Thái hậu và Đỗ soái? Tại sao chọn Từ Ninh Cung? Tại sao vào thời điểm này?
Đúng lúc này vài tiếng bước chân dồn dập vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng, "Cho chúng ta vào.”
Là các hậu phi chạy tới, mỗi người mặt mang vẻ lo lắng, tới vội vàng, quần áo trang sức đều rối loạn.
Hoàng thượng phất phất tay, thị vệ thả các nàng vào viện, nhưng không thể vào nội thất.
Hoàng hậu nhìn thoáng qua Mộc Vãn Tình, nhàn nhạt chào hỏi, Mộc Vãn Tình cũng nhàn nhạt đáp lại.
Hai người không đối phó với nhau, tiền triều hậu cung đều biết, mấy năm nay đều bình an vô sự.
Hoàng hậu từ khi sinh Công Chúa, còn bị phạt về sau, cả người đều thanh tỉnh lý trí vài phần.
Không có hoàng tử sẽ không có lực lượng chống lại trọng thần trong triều, lại khiến cho hoàng thượng chán ghét, bị coi là vật trang trí, vậy còn có ngày lành gì?
Hi phi một thân quần áo trang điểm xinh đẹp, đứng ở cửa vươn cổ nhìn vào bên trong, miệng còn nói: "Thái hậu sao lại trúng độc? Ai dám hạ độc Thái hậu? Bình thường đều rất tốt. Sao đến phiên Đỗ soái tiến cung lại xảy ra chuyện này? Không phải là vì Đỗ soái chứ? Thái hậu bị Đỗ soái liên lụy a."
Mấy năm nay nàng không được sủng ái như vậy, nhưng có hoàng tử ở đây, phần lệ đều là phần đầu.
"Ta đã nói mà, giết người như ngóe, hai tay dính đầy máu tanh người sẽ có báo ứng..."