Nàng đã sớm không thiếu tiền, chỉ riêng tài phú hiện có đã có thể làm cho nàng cẩm như ngọc thực đến kiếp sau.
Vậy thì theo đuổi một chút thành tưu đi.
Nàng là người có tư duy hiện đại, không cảm thấy những bí phương này trọng yếu cỡ nào, nhưng đối với Hoàng thượng mà nói, Mộc Vãn Tình là một thần tử tốt phẩm hạnh cao thượng, yêu nước yêu dân.
Hắn rất cảm động, "Trẫm không nhìn lầm người.”
Mộc Vãn Tình nhíu mày, đắc ý vô cùng, "Đương nhiên, thần tử trung thành có năng lực lại bớt lo như ta không nhiều lắm, phải quý trọng a."
Bộ dáng sống động của nàng chọc cười Hoàng thượng, "Ha ha ha."
Mộc Vãn Tình cười híp mắt, "Cuối cùng cũng cười, mấy ngày nay ngài nghiêm mặt, không khí trong ngoài cung đều đè nén vô cùng, tất cả mọi người sợ hãi hoảng sợ phát run."
Hoàng thượng liếc nàng một cái, "Nhìn không ra."
Mộc Vãn Tình làm động tác run rẩy, "Trong lòng ta cũng rất sợ, nhưng ta vốn ngốc nghếch to gan, phải kiến trì.”
Ngốc nghếch to gan? Hoàng thượng khóe miệng co rút, to gan đã thấy được rồi, còn ngốc nghếch sao, nàng nếu ngốc, vậy thì không có người thông minh.
Mộc Vãn Tình là một người thông suốt, rất có chừng mực, biết xem thời thế.
"Nếu như không có việc gì, thần muốn đi xem Thái hậu cùng Đỗ soái, ngài cũng nghỉ ngơi trong chốc lát, chính vụ làm mãi cũng không hết, chúng ta đều phải bảo trọng thân thể, tranh thủ lại làm năm mươi năm."
Hoàng thượng không khỏi vui vẻ, "Năm mươi năm? Ngươi thật dám nghĩ."
Hắn phất phất tay, "Đi thôi."
Mộc Vãn Tình lập tức đạp chân nhẹ nhàng chạy đi, nàng thật sự không gò bó chút nào.
Hoàng thượng ăn uống no đủ, một cơn buồn ngủ xông lên đầu, xoa xoa mi tâm, cố gắng tỉnh táo lại, "Pha một chén trà đậm."
Nội Thị tổng quản đi tới, nhẹ giọng nói, "Hoàng thượng, ngài nghe theo Thanh Bình Quận Chúa, nghỉ ngơi một chút đi."
Thân thể Hoàng thượng vốn không tốt, còn cưỡng éo chống đỡ không ăn không ngủ như vậy, làm sao chịu được?
Hoàng thượng là người cần cù nhất, nhưng nghĩ đến lời Mộc Vãn Tình, liền đổi ý, "Vậy ngủ một lát.”
Hắn không dám trông cậy vào sống thêm năm mươi năm, có hai mươi năm cũng rất tốt, đem một đế quốc trăm ngàn lỗ hổng thống trị phồn vinh, lại giao vào trong tay người kế nhiệm.
Tổng quản Nội Thị thiếu chút nữa mừng quá mà khóc, Hoàng thượng cuối cùng là nghe khuyên nhủ, tốt quá, thời khắc mấu chốt vẫn là lời nói Thanh Bình Quận Chúa hữu dụng nhất.
Mộc Vãn Tình đi thăm Thái hậu, Thái hậu buồn ngủ, tinh thần không tốt, mắt cũng không mở ra được, Mộc Vãn Tình thỉnh an rồi lui ra.
Nàng chuyển tới thiên điện, Đỗ soái vẫn hôn mê bất tỉnh, Đỗ nhị tiểu thư canh giữ ở một bên thấy nàng tới, một tay giữ chặt cánh tay của nàng, hốc mắt đỏ bừng.
“Vãn Tình muội muội, cảm ơn muội.”
Nàng đã nghe nói, nếu không là viên giải độc hoàn của Mộc Vãn Tình, chỉ sợ phụ thân đã mất mạng.
Hôm nay tuy nói hôn mê, nhưng tối thiểu còn có một tia cơ hội.
Thái y nói, lại cho bọn họ thời gian vài ngày, tranh thủ sớm một chút đem giải dược phục chế ra.
Mộc Vãn Tình nhìn Đỗ soái gầy gò, tâm tình có chút áp lực, "Không giúp được gì, là Hoàng thượng quyết định, ta không dám kể công."
“Đỗ gia chúng ta đều cảm kích.” Đỗ nhị phu nhân không trách Hoàng thượng lựa chọn Thái hậu, đây là chuyện thường tình.
Thân sinh mẫu thân cùng cữu cữu, tự nhiên là người trước càng thân, người có xa gần thân thưa.
Nhưng viên giải độc hoàn này của Mộc Vãn Tình lại vô cùng trân quý.
Mộc Vãn Tình vỗ vỗ cánh tay nàng, "Sẽ khá hơn thôi, ngươi lo cho Đỗ soái trước, Đỗ Đỗ bọn họ ở trường không cần quan tâm."
"Đã biết." Đỗ nhị tiểu thư chần chờ một chút, “Nương ta…”
Tình cảm của nàng đối với mẫu thân rất phức tạp, yêu hận đan xen đi.
Nàng cũng không rõ, mẫu thân nàng làm sao có thể ngu xuẩn thành như vậy? Trong đầu rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
Có lúc, nàng nhịn không được hoài nghi mẫu thân là cố ý.
Nhưng bất kể như thế nào, đây là mẫu thân ruột của nàng, không thể trơ mắt nhìn nàng đi chết đi.
Mộc Vãn Tình thản nhiên nói, "Để Hoàng thượng quyết định đi."
"Thái hậu tỉnh rồi, Đỗ gia sẽ không bị ảnh hưởng, vậy là đủ rồi."