Bình thường quá bận rộn, nàng chỉ trông cậy vào mấy ngày nghỉ lễ mừng năm mới thả lỏng một chút.
Chúng thần:...
Có loại cảm giác vung ra một quyền thất bại, không có tư vị gì.
Thứ Phụ đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, mỉm cười lại gần, nói: "Thanh Bình Quận Chúa, ở phương diện này ngươi là người trong nghề, giúp mọi người tham mưu một chút, nghĩ ra mấy chủ ý hay đi."
Nếu bàn về năng lực kiếm tiền, mọi người đều công nhận Mộc Vãn Tình là đệ nhất.
Điểm này, ai cũng không thể phủ nhận, được nàng chỉ điểm một hai, cũng không cần lo lắng không hoàn thành nhiệm vụ mà bị giáng một cấp, còn bị cắt bổng lộc.
Bọn họ là quan lớn, không dựa vào bổng lộc để sống, khấu trừ hay không khấu trừ không sao cả, nhưng quan viên phía dưới phải dựa vào bổng lộc ăn cơm, phạt nửa năm sẽ tạo phản.
Mộc Vãn Tình cười ha hả, "Không được, chỗ tốt là của các người, vạn nhất có chuyện gì lại để ta gánh vác, coi ta là đứa ngốc sao?"
Ngươi thẳng thắng nói thật như thế? Người ta làm sao xuống đài?
Thứ Phụ cười ha ha, da mặt dày không tưởng, nói tiếp: "Thanh Bình Quận Chúa cứ nói đùa, chúng ta làm sao có thể làm như vậy? Đều cùng triều làm quan cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, ngươi không muốn hỗ trợ, vậy điều vài người ra ngoài cho chúng ta đi, Tả Hữu Thị Lang cùng quản sự Thập Tam Ti..."
Chuyện này có gì khác với việc để bộ phận của nàng làm việc chứ? Khác nhau ở chỗ, một bên là xuất binh có danh nghĩa, bên là giúp người làm công còn phải xem sắc mặt, còn không có chỗ tốt.
Mộc Vãn Tình quả quyết cự tuyệt, "Không thể, trừ phi hội đèn lồng này quy công lao cho Hộ Bộ chúng ta, xảy ra chuyện thì do các ngươi gánh vác."
Công Bộ Thượng Thư phản ứng rất nhanh, nói: "Không thể nào."
Mộc Vãn Tình trợn trắng mắt, "Vậy còn gì để nói? Không cho mượn, tạm biệt."
Nói xong nàng nghênh ngang rời đi, cũng không quay đầu lại.
Không có sự cho phép của nàng, người của Hộ Bộ không thể cho mượn.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, xem ra còn phải dựa vào chính mình a, được rồi, sao chép bài tập ai mà không biết?
Binh Bộ Thượng Thư có chút hâm mộ, nói: "Thanh Bình Quận Chúa mới từng tuổi này, thế nào mà lại tinh thông mọi thứ, rốt cuộc thế nào mà bồi dưỡng ra được chứ?"
Bình thường nàng chỉ lo kiếm tiền, nhưng thời khắc mấu chốt ra tay bảo toàn Đỗ gia, một phần năng lực cùng nghĩa khí này khiến cho người ta nóng mắt.
Mọi người ở đây đều đã tra qua Mộc gia, đối với tình huống của Mộc gia rõ như lòng bàn tay.
Bọn họ ngược lại cũng muốn làm chút gì đó, thông gia lôi kéo kết minh, đáng tiếc cách quá xa, ngoài tầm với.
Tây Lương bị Mộc Vãn Tình chế định như thùng sắt, thế lực bên ngoài không vào được.
Mộc Vãn Tình không ở Tây Lương, nhưng Tây Lương vẫn là địa bàn của nàng.
Thứ Phụ có chút chua xót, con cháu nhà mình đều không ưu tú được như vậy, cho dù hắn cố gắng lót đường vẫn không xong việc như cũ.
Nào giống như Mộc Vãn Tình ngang trời xuất thế, kinh tài tuyệt diễm, dựa vào bản thân một đường bò đến độ cao như vậy, còn mang theo cả nhà cùng bay.
Mộc gia nào có bản lĩnh này, toàn bộ đại phòng và tam phòng Mộc gia đều phế đi, nhị phòng này cũng chỉ có một Thanh Bình Quận Chúa, hai huynh trưởng của nàng cũng chỉ như vậy.
Hình Bộ Thượng Thư nói thêm một câu, "Đã tốt lắm rồi, một quan văn ngũ phẩm, một võ quan lục phẩm, lại thêm một Hộ Bộ Thượng Thư chính nhị phẩm, nhất môn tam kiệt."
Khởi điểm của Mộc Tử Thành chính là quan lục phẩm, mấy năm nay đã từng bước leo lên ngũ phẩm.
Nói thật, Mộc Tử Thành một nửa là có tài, một nửa là do Mộc Vãn Tình dọn đường cho hắn.
Đồng dạng, Mộc Tử Ngang cũng chậm rãi đi lên dọc theo con đường mà Mộc Vãn Tình đã trải sẵn, tạo nền tảng vững chắc ở thành Phù Phong, hoàn toàn trở thành địa bàn của Mộc gia.
Thành Phù Phong là đất phong của Mộc Vãn Tình, làm như vậy cũng không có gì đáng trách.
Lễ Bộ Thượng Thư hâm mộ ghen tị hỏng rồi, con cháu ưu tú như vậy vì sao không phải ở gia tộc hắn?
"Đó là do Quận Chúa Thanh Bình kéo lên, chỉ dựa vào thực lực của bản thân bọn họ không thể trèo tới độ cao như vậy."