"Như vậy không công bằng…" Còn có người không nghĩ thông, bị Thẩm Vĩnh trừng mắt trở về, "Không không, ngươi viết đi."
Mộc Vãn Tình cầm lấy bút viết, một tay chữ nhỏ cực kỳ xinh đẹp, lưu loát như nước chảy mây trôi.
Chỉ chốc lát sau, nàng liền buông bút xuống, "Được rồi."
Nhìn vào câu trả lời mà nàng viết, mọi người đều ngạc nhiên.
Một bản kế hoạch chi tiết rõ ràng, gọn gàng ngăn nắp, làm thế nào để nhập hàng hóa, làm thế nào để điều tra thu thập thông tin thị trường, đi đâu để có được hàng hóa, làm thế nào để sắp xếp nhân sự, bày ra khả năng lên kế hoạch cùng khả năng phối hợp siêu cường đại của mình.
Kinh diễm nhất chính là bảng biểu, cái gì mà sổ thu chi, sổ xuất, sổ nhập, kế hoạch lợi nhuận, báo cáo tài vụ kế toán rườm rà nhất; bọn họ đều là dân quê mùa, làm gì hiểu được mấy thứ này.
Thẩm Vĩnh nhẹ nhàng thở dài một hơi, sự khác biệt giữa người với người quá lớn.
Có vài người trời sinh chính là kỳ tài, tỷ như Mộc tam tiểu thư trước mắt.
Mộc thị nhất tộc thế mà lại xuất hiện một nhân vật như vậy.
"Nếu sổ sách thu chi đều rõ ràng như vậy, tất cả mọi người đều bớt việc, cũng sẽ không bị lừa gạt."
Tằng đại nhân hoàn toàn bị khuất phục, cí đánh chết thì hắn cũng không viết ra được đáp án hoàn mỹ như vậy, hắn cũng không hiểu mấy thứ này, "Ta đề cử Mộc tam tiểu thư làm lãnh đạo, ta phục nàng, tâm phục khẩu phục."
Năng lực nhỏ thì hắn có, nhưng vẫn kém loại nhân vật thông minh đỉnh tuyệt này mười vạn tám ngàn dặm.
"Ta cũng đề cử Tam tiểu thư." Thẩm Vĩnh cũng phục, đừng nhìn nàng chỉ là tiểu cô nương, nhưng có thủ đoạn lại có tâm kế, sát phạt quyết đoán, mọi thứ đều không thiếu.
Cứ như vậy, Mộc Vãn Tình dựa vào một tờ đề thi, không đánh mà thắng, có được quyền lên tiếng lớn nhất.
Nhưng để có thể khiến cho những người này vẫn luôn tâm phục khẩu phục, còn phải xem nàng có thể mang đến lợi ích lớn cho bọn họ hay không.
Lợi ích, mới là nền tảng giao tiếp giữa người và người.
Ngươi không thể mang tới lợi ích cho người khác, vì cái gì người khác còn phải xem trọng liếc mắt nhìn ngươi?
Thiên hạ thịnh thế đều vì lợi ích, thiên hạ đại loạn cũng vẫn là vì lợi ích.
Ở phía bên kia, Mộc Cẩm Dao gặp phải bạo lực lạnh mà trước giờ chưa từng có.
Tộc nhân tránh nàng như tránh ôn dịch, vẻ mặt lại chán ghét.
Cái gì mà một trong hai đại tài nữ kinh thành, ngày xưa nàng phong quang như vậy, hiện giờ lại thiếu chút nữa hại chết toàn bộ tộc nhân bọn họ.
Ngay cả phụ thân ruột Mộc đại gia cũng nói nặng nàng vài câu.
Mộc Cẩm Dao đỏ hốc mắt, người cổ vũ nàng đè ép các quý nữ kinh thành chính là y, hiện giờ người mắng nàng hư vinh ích kỷ cũng là y.
Mộc đại phu nhân cực kỳ đau lòng, "Ai, ai có thể nghĩ đến lại biến thành như vậy, sau này ngươi khiêm tốn một chút, cũng không cần chải tóc nữa, mặt cũng không cần phải rửa."
Nghe mẫu thân nói huyên thuân, trong lòng Mộc Cẩm Dao càng khó chịu, nàng cũng cảm thấy mình là người sai, đúng không?
Buổi tối nàng không ngủ được, tùy ý đi loanh quanh, lại hướng phòng ngủ của Mộc gia nhị phòng.
Nàng có chút do dự, giơ tay muốn gõ cửa, nhưng động tác cứng ngập ngừng nửa ngày, vẫn thu tay lại, xoay người chuẩn bị rời đi.
Cửa phòng mở ra, Mộc Vãn Tình tóc xõa tung dựa vào cửa, ngáp một cái, "Có việc gì?"
Mắt Mộc Cẩm Dao sưng đỏ, "Tam muội muội, tất cả mọi người đều đang trách ta, ta thật sự đã sai rồi sao?"
Trong lòng nàng đặc biệt mê mang.
Lúc trước, nàng chỉ muốn vì mình mà tranh thủ càng nhiều lợi thế, thuận lợi gả vào cửa cao, cũng không có thương tổn tới người khác a.
Nàng nói cái gì cũng mơ hồ, nhưng Mộc Vãn Tình vốn thông minh, vừa nghe liền hiểu, "Không phải lỗi của ngươi, là lỗi của Ngũ hoàng tử, hắn đã có vô số thê thiếp mà còn âm thầm mơ ước ngươi, thấy ngươi gặp nạn liền nóng lòng ra tay làm chuyện xấu, thật sự không ra gì."
"Ngươi thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành, như vậy cũng đủ hơn vô số nam nhân." Nàng đánh giá cao điều này rất nhiều.
Làm người vẫn phải có cốt khí.