Đỗ Thiếu Huyên gầy lợi hại, gân xanh trên cánh tay đều nổi lên, sắc mặt rất kém cỏi, xanh xanh trắng nõn, nàng chưa bao giờ thấy hắn không có tinh thần như thế.
Xây nhà giữ đạo hiếu, ở không tốt, không được dính mặn, thân thể có thể tốt sao? Tinh thần của hắn cũng rất kém.
Đây có thể nói là vực sâu nhất trong cuộc đời hắn, một loạt sự tình đối với hắn đả kích rất lớn.
“Gần đây không ăn cơm đàng hoàng sao?”
Đừng nhìn Mộc Vãn Tình gầy gò mà khinh thường, nàng gầy gò nhưng mạnh mẽ, một ngày ăn năm bữa, cộng thêm cơm trưa và bữa khuya.
"Gần đây quá bận rộn, có chút áp lực, bất quá ngày mai bắt đầu được nghỉ, có thể an an ổn ổn ngủ nướng, ta đã nói nha, mùa đông giá rét còn phải dậy sớm đúng là không có tí nhân đạo nào, còn không có ngày nghỉ!"
Trong mắt Đỗ Thiếu Huyên hiện lên một tia đau lòng, hắn nói: "Hay là ngươi xin nghỉ đi, thân thể quan trọng hơn.”
Mộc Vãn Tình bĩu môi, "Càng đến cuối năm càng bận rộn, người khác đều có thể nghỉ ngơi, ta không được, dậy muộn một chút thì có người đến nhà tìm.”
Đỗ Thiếu Huyên thấy nàng ngoài miệng oán giận, nhưng trong lòng rõ ràng là thích thú.
Nghe nàng nhẹ nhàng oán giận, tâm tình đè nén trầm cảm của hắn dần dần thả lỏng.
Vừa đúng lúc một chén thức ăn nóng hổi đưa tới trong tay Đỗ Thiếu Huyên, nàng nói: "Uống bát canh mì xào đi, trên đường lưu đày ta phải dựa vào cái này để cải thiện điều kiện sống.”
Đỗ Thiếu Huyên vốn định cự tuyệt, hắn không có khẩu vị gì, nhưng nghe nàng nói như thế, không khỏi đau lòng, "Lần đó hẳn là nên kiếm thêm mấy con trâu, để lại cho ngươi chút thức ăn.”
Hắn từng thấy nàng nghèo túng nhất, nhưng, khi đó không có tình cảm gì, tự nhiên sẽ không đau lòng nhiều.
Hôm nay chỉ nghe một chút liền chịu không nổi, không khỏi có chút hối hận.
“Ăn cũng được, chỉ là sợ thời tiết bão tuyết, đường không dễ đi, còn dễ bị lạc phương hướng, lạnh đến toàn thân hoảng sợ phát run, còn phải phòng ngừa bão tuyết đè bẹp xe ngựa, thỉnh thoảng đội cuồng phong bão tuyết ra ngoài quét nóc xe.” Mộc Vãn Tình nhớ lại chuyện cũ, vẫn rõ mồn một trước mắt, “Có vài người đã ngã xuống trên đường tuyết lớn.”
Người Mộc gia còn tốt, nhưng người Phương gia bị chết mất mấy người.
Mùa đông thật lạnh, đi đường thật khó khăn, tình hình giao thông không tốt, gập ghềnh xóc nảy, gió lạnh tiêu điều, tai nạn liên tục phát sinh.
Nếu không phải nàng lấy được xe ngựa cùng quần áo dày, chỉ dùng chân đi đường không biết sẽ có bao nhiêu người chết ở trên đường.
Trong trận bão tuyết đó, xe ngựa của nàng còn đi lạc.
Đỗ Thiếu Huyên ngơ ngác nhìn nàng, khiếp sợ mà lại đau lòng, "Ngươi chưa từng nói qua những thứ này, gian nan như vậy ngươi làm như thế nào mang theo cả tộc nhân chịu đựng được?"
Mộc Vãn Tình hiếm khi nhắc tới chuyện cũ, thỉnh thoảng nhắc tới, cũng là hời hợt nói qua.
Mọi người chỉ biết nàng làm giàu trên đường, nhưng không có biết vất vả và nguy hiểm sau lưng.
Nàng lấy ra một khối lệnh bài, "Này, ngươi xem, đây là hy vọng ngươi để lại cho ta.”
Đỗ Thiếu Huyên liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là hắn tặng cho nàng, thần sắc có chút phức tạp, "Ngươi còn mang theo bên người?"
Bây giờ quyền lực thay đổi, lệnh bài này chỉ còn lại ý nghĩa tượng trưng, về phần thực quyền, Mộc Vãn Tình đã sớm có thể dựa vào xoát mặt.
“Ừ, rất có giá trị kỷ niệm, ta lúc ấy đã nghĩ a, nếu chống đỡ không nổi, ta liền cầm lệnh bài tìm quan phủ cầu cứu, nói không chừng có thể thành công.”
Trong lòng Đỗ Thiếu Huyên có chút chua xót, "Ngươi chưa dùng qua, một lần cũng không có."
Mộc Vãn Tình thưởng thức lệnh bài, này là thứ đã nhắc nhở chính mình, đã từng có một đoạn thời gian gian nan, lúc nào cũng phải tỉnh táo thúc giục bản thân.
Chưa tới mức sơn cùng thủy tận, sau đó tìm được cách kiếm tiền, càng ngày càng thông thuận.
"Nếu sớm biết…" Đỗ Thiếu Huyên càng nghĩ càng khó chịu, chỉ có tràn đầy thương tiếc, “Ta sẽ cùng ngươi trải qua con đường lưu đày.”
Hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt, không để nàng chịu khổ một chút nào.
Mộc Vãn Tình cũng không cần người khác tới cứu nàng, nhưng không ngại được nghe mấy lời ngon tiếng ngọt của hắn, "Trải qua hiểm nguy, mới có thể càng quý trọng những ngày tốt lành không dễ có được, gặp được ngươi đã là sự an bài tốt nhất."