Trong lòng hắn có chút tâm động, cầm một thịt bò cuốn cắn một miếng, miệng đầy mùi thơm, ăn ngon không dừng lại được.
“Không hổ danh là thức ăn của phủ Thanh Bình Quận Chúa, tươi ngon lại độc nhất vô nhị, mùi vị nhất tuyệt."
“Nghe nói tối hôm qua Thanh Bình Quận Chúa ở lễ hội đèn lồng?”
Đây không phải là bí mật, rất nhiều người đã biết.
Khóe miệng Mộc Vãn Tình hơi nhếch lên, đáp: "Đúng vậy, cùng Vương gia Tây Lương ngăn cản tai nạn phát sinh, lúc ấy rất dọa người, thiếu chút nữa gây thành thảm án không thể vãn hồi.”
Nàng khẽ lắc đầu thở dài, nói tiếp: "Thật không biết Thứ Phụ chế định dự án như thế nào, lúc mọi chuyện xảy ra đều không có phản ứng gì, đại nhân, ngài cũng nên buộc tội hắn không lên kế hoạch phòng ngừa."
Tả Đô Ngự Sử nghẹn họng, nàng còn tích cực hơn so với bọn họ. “Kế hoạch phòng ngừa gì?”
Mộc Vãn Tình uống một ngụm sữa, một ngụm thịt bò cuốn, rất vui vẻ giải thích.
"Chính là đánh giá rủi ro đối với những sự kiện bất ngờ có thể xảy ra, đưa ra phương án xử lý khẩn cấp tương ứng, khi ta làm thành chủ ở Tây Lương, phàm là khi có hoạt động lớn như vậy, đều sẽ tiến hành diễn tập khẩn cấp trước, bởi vậy, sự kiện vừa xảy ra là có thể khống chế được ngay, hình như kinh thành không chú ý lắm."
Tả Đô Ngự Sử vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có thể diễn tập trước, không khỏi nghe sửng sốt, hỏi: "Ngài chia sẻ qua kinh nghiệm với mọi người sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng Tả Đô Ngự Sử liền hối hận, hắn nói sai rồi.
Mộc Vãn Tình kỳ quái hỏi lại, "Đây không phải thao tác cơ bản sao?"
Các quan viên Đô Sát Viện:...... Chúng ta không giống nhau.
Mộc Vãn Tình trợn tròn mắt, "Không phải sao? Thứ Phụ đại nhân cũng thật là, không có kinh nghiệm có thể thỉnh giáo ta, ta nhất định không giấu giếm."
Tả Đô Ngự Sử khóe miệng co rút, nếu thế chắc Thứ Phụ không cần mặt mũi nữa.
Triều thần trên dưới đều biết hội đèn lồng lần này là do năm bộ liên hợp tổ chức, chính là muốn bài trừ danh tiếng quá thịnh của Hộ Bộ, cố ý tranh phong với Mộc Vãn Tình.
Đại lão đánh nhau, người rảnh rỗi chớ xen vào, bọn họ ở Đô Sát Viện chưa bao giờ xen vào những chuyện này.
Mộc Vãn Tình cũng không dây dưa đề tài này, bắt đầu nhiều chuyện, nói: "Vậy các ngươi cũng nghe nói qua chuyện Từ Cửu cô nương nhà Thứ Phụ cùng tộc nhân ta Mộc Thập Thất rồi đi?"
Mọi người nhìn nhau, không rõ ý vị.
Việc này có chút kỳ quặc, nhưng ai cũng không muốn xen vào tranh chấp của đại lão.
Tả Đô Ngự Sử cười ha hả, nói: “Cũng có thể là ý nghĩ của Từ Cửu cô nương.”
Mộc Vãn Tình bộ dáng nhàn nhã đáp lại hắn, "Lời này ta không tin, ngươi nghĩ xem, vũng nước đục trong đình viện rất sâu, cửa hậu viện nghiêm ngặt, làm thế nào mà ra được nhị môn?”
Nàng làm phân tích đơn giản, "Còn có, nàng chỉ là một nữ tử khuê phòng làm như thế nào cùng nam nhân bên ngoài câu...... Khụ khụ, liên lạc được?"
"Tất cả những chuyện này mà không có người lãnh đạo phía trên cho phép, ngươi tin không?" Đây cũng không phải kịch văn bịa đặt.
Tin sao? Đương nhiên không tin.
Một thiên kim tiểu thư lén lút ra ngoài gặp riêng người khác, trong hiện thực cơ hồ không có khả năng.
Cho dù người bên cạnh phối hợp cũng không được, trừ phi phía trên đồng ý.
Tả Đô Ngự Sử Đô Sát Viện rất muốn bịt lỗ tai lại, nhưng không ngăn nổi lời nói của Mộc Vãn Tình.
"Theo kinh nghiệm của ta, chuyện xảy ra khác thường tất có âm mưu, không phải Thứ Phụ muốn dùng tới mỹ nhân kế chứ? Chậc chậc, người này thật không chú ý, chất nữ có nhiều tới đâu cũng không hiếm lạ, nhưng đó cũng là người thân nha, sao có thể làm chuyện đê tiện hạ lưu như thế? Nếu không phải biết người đứng sau là Thứ Phụ, ta còn tưởng rằng người đứng sau là tú bà thanh lâu chứ!”
Quan viên Đô Sát Viện ngồi nghe đến say sưa, ánh mắt đảo loạn, vô cùng vui vẻ.
Những nhà cao cửa lớn này nhà ai mà không có sự việc loạn thất bát tao cơ chứ? Nhà Từ Thứ Phụ cũng có.
Trong lòng Tả Đô Ngự Sử thầm nghĩ cách chặn miệng Mộc Vãn Tình, nàng đừng nói nữa, lời này quá cay nghiệt, truyền đi mặt mũi mọi người đều khó coi cho xem.