Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 96 - Chương 96.

Chương 96. - Chương 96. -

Lần này, bên cạnh Mộc Vãn Tình lại có thêm hai bảo tiêu, "Trương Tam, ngươi tới giúp ta đánh xe."

Nàng chỉ vào một chiếc xe ngựa khác, "Lý Tứ, ngươi qua đó đánh chiếc xe ngựa kia."

"Vâng." Hai người thực nghe lời.

Nhờ vậy, phu thê Mộc nhị gia liền có thể thoải mái ngồi ở trong xe nghỉ ngơi.

"Đại ca, nhị ca, các ngươi thay phiên đánh xe la đi."

"Được." Hai huynh đệ Mộc Tử Thành khá vui vẻ, có thể thay phiên nghỉ ngơi.

Mọi người đều hâm mộ tới đỏ con mắt, cuộc sống của nhị phòng càng ngày càng tốt, hiện tại đều dùng tới xa phu.

Đang chuẩn bị xuất phát, có hai chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy tới, chặn đường bọn họ lại, "Chờ một chút, xin hỏi, đây là Mộc gia ở kinh thành sao?"

"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

"Xin hỏi, vị nào là Mộc Trọng Bình Mộc nhị gia?"

Mộc nhị gia cứ cảm thấy một màn này có chút quen mắt, "Là ta."

Xa phu phía trước dừng xe ngựa lại, chủ động giới thiệu bản thân, "Ta là quản gia của Trần gia, cố ý tới đây để từ hôn."

Trần gia? Chính là nhà đã hứa hôn với trưởng tử nhà mình sao? Mộc nhị gia ngẩn ngơ, cuối cùng đã tới.

Hắn vừa định nói chuyện thì chiếc mành của xe ngựa phía sau lại vén lên, lộ ra một khuôn mặt mỹ lệ mà lại sầu bi.

"Vị này chính là Tứ tiểu thư của Vu gia."

Mộc nhị gia ngây ngốc, trong đầu có chút loạn, Tứ tiểu thư của Vu gia chính là vị hôn thê của thứ tử nhà mình a.

Sao lại đi theo người của Trần người xuất hiện ở chỗ này?

Chuyện từ hôn cũng không cần bản nhân tự mình trình diện a.

Tình huống gì đây?

Trần quản gia đưa lên một phần danh mục lễ vật, khách khí nói, "Đây là lộ phí của Trần gia chúng ta, xin hãy nhận lấy."

Một chiếc xe ngựa, hai bộ giường đệm, mười thất lụa trắng, mười thất vải bố, một trăm cân gạo, một trăm cân bột mì, đây chính là lễ vật bồi thường lui hôn mà Mộc Vãn Tình đã mở miệng đòi, một thứ cũng không thiếu.

Trần gia cũng rất chú ý, không nói là bồi thường, mà là lộ phí.

Hắn còn kéo rèm xe ra, bên trong chứa đầy vật tư được liệt kê trên danh mục tặng lễ, "Đến lúc đó xe ngựa này sẽ để lại."

Thành ý mười phần, không thể tìm ra bất kỳ vấn đề gì.

Mộc nhị gia đưa danh sách lễ vật cho trưởng tử, "Ngươi có ý kiến gì không?"

"Toàn bộ đều dựa vào phụ thân làm chủ." Tâm tình Mộc Tử Thành có chút phức tạp, mặc kệ như thế nào, hắn cũng từng chờ mong, từng khao khát qua.

Hắn muốn cùng thê tử cử án tề mi, sinh ra mấy hài tử đáng yêu.

Nhưng, vẫn không nên liên lụy tới cô nương nhà người ta.

Đại trượng phu sợ gì không có vợ.

Mộc nhị gia nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Phu nhân, mang hôn thư tới đây."

Tuy rằng Mộc nhị phu nhân có chút tiếc hận, nhưng, dưới loại tình huống này, đương ai nấy đi mới là kết quả tốt nhất.

Nữ nhi nhà người ta được cưng chiều lớn lên, dựa vào cái gì phải gả cho một phạm nhân lưu đày, còn phải cùng nhau lưu đày?

Chuyện kết thân, đầu tiên phải môn đăng hộ đối, nếu không sẽ không thoải mái.

Mộc nhị gia đưa hôn thư cho Trần quản gia, "Từ nay về sau, nam hôn nữ gả, không liên quan tới nhau, chúc tiểu thư Trần gia gả được người tốt, cả đời bình an vui vẻ."

Trần gia quản gia có chút động dung, tuy nói Mộc nhị gia không có tiền đồ, nhưng phần tâm trí này thật đúng là khó có được.

Hắn tất cung tất kính hành lễ, "Đa tạ Mộc nhị gia, lệnh lang nhân trung long phượng, tất có thể cưới được một thê tử thích hợp, hạnh phúc mỹ mãn."

Hai nhà không có xé mặt, lui hôn một cách có thể diện.

Trần quản gia lui sang một bên, bộ dáng bàng quan.

Đến lượt Vu gia, xa phu khác nhảy xuống, quay đầu lại, mời người trong xe xuống.

Là một đôi chủ tớ, một thiếu nữ mỹ lệ dịu dàng yêu kiều, cả người tản ra khí chất u tĩnh, chỉ là khuôn mặt cất giấu một tia bi thương.

Người còn lại là một vú già, trong mắt tràn đầy lo lắng, cau mày, giống đang đứng trên pháp trường.

Bình Luận (0)
Comment