Đỗ Thiếu Huyên không nói gì mà nhìn trời, vĩnh viễn không nói lại nàng.
Đi đến đoạn đường này, nhìn thấy nhiều nhất đó là những đồng ruộng trồng một mảng lớn bông tuyết trắng xoá, mênh mông bát ngát, xinh đẹp đến mức làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Trên mặt các lão nông mang theo nụ cười tươi rói, ánh mắt tràn ngập chờ đợi cùng vui mừng.
Những cây bông gòn này chính là hy vọng của cả nhà bọn họ, dựa vào bông gòn này, có thể trải qua một năm tốt lành.
Không chỉ có thể đổi bạc, còn có thể lấy được trợ cấp của quan phủ, cuộc sống gia đình cũng có thể trôi qua một cách an ổn.
Trồng thêm chút ngô, lúa mì, khoai tây, có thể ăn no mặc ấm là chuyện không thành vấn đề.
Hài tử trong nhà đều có thể nhập học miễn phí, cuộc sống tràn đầy hy vọng.
Có khi Mộc Vãn Tình sẽ bảo xe ngựa dừng lại, cùng dân bản xứ mua chút nguyên liệu tươi mới, nhân cơ hội cùng nông dân địa phương trò chuyện một chút.
Tuy rằng nông dân địa phương nhìn thấy đoàn quý nhân bọn họ sẽ cảm thấy sợ hãi rụt rè, nhưng Mộc Vãn Tình rất am hiểu nhân tâm, nói mấy câu liền bỏ đi cảnh giác của đối phương, bất động thanh sắc tìm hiểu được thông tin của đối phương.
Tình hình nhân khẩu trong nhà, thu nhập, của cải, trong nhà bình thường ăn cái gì vân vân, đều có thể tìm hiểu được.
Trước kia một ngày bá tánh ăn hai bữa, một bữa ít, một bữa đủ, hiện giờ đều có đủ cơm, thỉnh thoảng còn có thể ăn thêm, cuối năm có thể tiết kiệm được một ít tiền, tuy không nhiều lắm, nhưng đủ để cho bọn họ cao hứng.
“Năm ngoái quan phủ có phát phúc lợi không?"
Lão nông mặc quần áo rách nát, giày cũng bị thủng lỗ, nhưng khí sắc không tệ.
"Có, có, lúc trước Thanh Bình Quận Chúa phát phiếu nhận lương thực dầu khí, cầm phiếu này là có thể mua được đồ với giá rẻ, đủ cho cả nhà chúng ta ăn uống, mà giá cả của vải bông lại đặc biệt rẻ, một nhà mấy người đều có thể làm một kiện quần áo mới."
"Cuối năm còn được phát một bao lớn vật tư, có sáu món là gạo mì dầu đường muối thịt, đều phải tạ ơn Thanh Bình Quận Chúa nhân thiện, Hoàng thượng nhân ái."
Cũng không biết là ai dạy, còn rất biết nói những lời hay ý đẹp.
Mộc Vãn Tình thấy chính sách không bị thay đổi, rất vui mừng, "Năm nay đã trồng khoai tây chưa?"
Lão nông vui vẻ đến mức không ngậm miệng lại được, "Trồng rồi, trồng rồi, đây là thứ tốt mà Thanh Bình Quận Chúa đã tán dương, chúng ta đương nhiên phải trồng. Nghe theo lời nàng sẽ không thiệt thòi, tháng năm năm nay đã thu hoạch được một vụ, sản lượng quả thật rất cao, hài tử nhà ta đặc biệt thích ăn khoai tây thái sợi, ta đem khoai tây ăn không hết phơi khô rồi nghiền bột, có thể ăn rất lâu."
Hoa màu là mạng sống của lão nông, tuy rằng thứ trồng nhiều nhất là bông, nhưng để tâm nhất vẫn là các loại lương thực cứu đói.
Khoai tây vừa có thể làm lương thực chính, lại có thể làm thành nhiều món ăn, vô cùng được hoan nghênh.
Mi mắt Mộc Vãn Tình cong lên, vậy là tốt rồi.
Đỗ Thiếu Huyên cũng rất cao hứng, bỏ ra hai mươi lượng bạc, "Có thể chuẩn bị cho chúng ta một ít cơm canh không?"
Lão nông nhìn thấy bạc là mắt đều nhìn thẳng, là bạc thật nha.
Năm lượng bạc là đủ cho cả nhà bọn họ ăn uống một năm.
Nhưng mà, có nhiều người như vậy, phải làm những món ăn gì đây?
Nhi tử bên cạnh khẩn cấp đáp ứng, "Không thành vấn đề, mời chư vị đến nhà ta ngồi một chút."
Nhi tử của hắn kéo ống tay áo của phụ thân, nháy mắt với hắn.
Chờ đoàn người Mộc Vãn Tình đi vào trong thôn, chỉ thấy khói bếp lượn lờ, từng nhà đều đang nấu cơm.
Mộc Vãn Tình đi khắp nơi, những tiểu hài tử tò mò chạy theo nàng, nàng cười híp mắt vẫy tay với bọn nhỏ, trả lời được một vấn đề liền chia cho một quả đường.
Điều này khiến những đứa nhỏ kích động muốn chết, nhao nhao tỏ vẻ, nhanh chóng hỏi đi.
Điều kiện sinh hoạt tốt hơn một chút, nhưng quả đường vẫn là vật quý giá, rất thèm.
Chờ nàng phát xong mấy nắm quả đường, liền tìm hiểu rõ ràng tình huống trong thôn.
Đỗ Thiếu Huyên nhìn thấy, không khỏi mỉm cười, bộ dáng nghiêm túc của nàng thật đẹp mắt.