Đây là lời hứa của nàng, Vân Thư một khi gả vào Mộc gia, chính là người Mộc gia, trong phạm vi bao che khuyết điểm của nàng.
Vân Thư trong lòng có chút vui mừng, "Cám ơn ngươi, Vãn Tình muội muội, nhị ca ngươi lúc nào cũng nói muội muội của mình có bao nhiêu đáng yêu, làm ta hâm mộ chết đi được, ước gì ta cũng có muội muội như vậy.”
Nàng lấy ra một cái hộp, nói: "Chỉ là món quà nhỏ không đáng gì, xin hãy nhận lấy."
Là mấy cái quạt thêu hai mặt, vô cùng tinh xảo, giá trị xa xỉ, Mộc Vãn Tình cười híp mắt nhận lấy.
Vân Thư như trút được gánh nặng, muội muội này có thể ở chung.
Mộc Vãn Tình còn có việc đi trước, đi tới cửa nàng nói một câu, "Nữ tử đẹp không chỉ có một loại, uyển chuyển hàm xúc ôn nhu là đẹp, tự tin thong dong là đẹp, tao nhã đại khí là đẹp, tiêu sái tự do là đẹp, độc lập kiên cường cũng là đẹp."
Vân Thư ngơ ngác nhìn thân ảnh Mộc Vãn Tình rời đi, lại nhìn về phía Kỷ Trừng, có chút mơ hồ hỏi: “Nàng... đang khuyên bảo ta sao?”
“Nàng đang nói, không cần phải tự bó buộc mình, không cần phải hùa theo người khác, sống thật là chính mình.” Kỷ Trừng vẻ mặt kiêu ngạo, nói tiếp: “Muội muội nhà ta chính là cường đại mà lại ôn nhu như vậy, ta thật sự rất yêu nàng.”
Mộc Vãn Tình luôn cảm thấy, nữ nhi cũng có thể phá vỡ tất cả quy củ, trở thành ngôi sao sáng nhất.
Trái tim Vân Thư nóng bỏng, sửa lại lời nàng: “Là của nhà chúng ta.”
Hắn nói không sai, muội muội rất đáng yêu, là cô nương tốt nhất trên đời.
Mộc Vãn Tình dạo quanh thành Phù Phong, quan sát dân tình, quan sát tất cả.
Khí tức buôn bán ở thành Phù Phong nồng đậm, khắp nơi đều là cửa hàng, dân phong mở ra, nữ tử không mang khăn che mặt đi dạo trên phố, sẽ không đưa tới ánh mắt khác thường.
Trị an cũng không tệ, đội tuần tra đi tới đi lui, mắt nhìn bốn phía.
Đỗ Thiếu Huyên mua mấy hộp đàn hương thượng hạng ở một cửa hàng rồi đi ra, nhìn thấy một tiểu hài tử lung lay đem giấy vụn ném vào thùng rác ven đường, tấm tắc nói: "Giáo dục bắt đầu từ khi còn nhỏ, Mộc Tử Thành làm không tệ, hắn trưởng thành rất nhanh.”
Mộc Vãn Tình cười híp mắt gật đầu, “Đúng vậy.”
Tầm mắt Đỗ Thiếu Huyên rơi xuống cách đó không xa, “Ồ, đó là trung tâm thương mại gì?”
Mộc Vãn Tình nhìn theo cánh tay hắn chỉ, nàng còn chưa kịp phản ứng, người đi đường liền đắc ý khoe khoang, "Trung tâm thương mại Quận Chúa, trung tâm thương mại nổi tiếng nhất thành Phù Phong chúng ta, mỗi năm đều có hai lần giảm giá, mọi người rất thích.”
“Thanh Bình Quận Chúa mở, sản nghiệp của nàng chúng ta đương nhiên muốn cổ vũ."
Mộc Vãn Tình: ...
Đỗ Thiếu Huyên có chút buồn cười, hỏi: “Ngươi không biết?”
Mộc Vãn Tình tỏ vẻ, nhị ca của nàng tiến bộ rồi.
Hôn lễ đúng hạn cử hành, phủ thành chủ giăng đèn kết hoa, khách khứa như mây, phu thê Mộc nhị gia cùng phu thê Mộc Tử Thành đều bận rộn chân không chạm đất.
Mà Mộc Vãn Tình cái gì cũng không cần quan tâm, bọn họ chỉ an bài cho nàng một nhiệm vụ, chơi với trẻ con!
Được rồi, coi như là nàng nghỉ phép.
Bên ngoài khua chiêng gõ trống, tiếng pháo nổ lớn, là đội ngũ đón dâu đã trở lại.
Bọn nhỏ như ong vỡ tổ lao ra xem náo nhiệt, Mộc Vãn Tình cũng lẫn vào trong đó.
Trong tiếng pháo, Mộc Tử Ngang vui vẻ ra mặt đưa tay về phía kiệu cưới, đón tân nương ra ngoài.
“Chậm đã.” Đúng lúc này một thanh âm mãnh liệt vang lên.
Mộc Vãn Tình lập tức lấy lại tinh thần, đến rồi, người tự tìm đường chết đã đến!
Một đám người khí thế hung hăng đi tới, có già có trẻ, mỗi người một bộ dáng hung thần ác sát.
Nhưng chờ bọn họ tới gần, đã bị quân Thanh Bình ngăn lại, nói: "Hôm nay là ngày Mộc gia làm hỉ sự, người không liên quan không được tới gần.”
Người Vân gia lớn tiếng ồn ào, "Chúng ta cũng không phải là người không liên quan, là thân quyến của tân nương tử, còn không mau tránh ra.”
Bọn họ ngoài miệng nói thân quyến, nhưng lại làm chuyện bất lợi cho thanh danh tân nương.
Quân Thanh Bình theo bản năng nhìn về phía Mộc Vãn Tình, hôm nay Mộc Vãn Tình mặc một bộ quần áo màu tím nhạt, trên đầu chỉ cắm hai cây trâm châu, tận lực khiêm tốn, không cướp danh tiếng của người mới.