Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 998 - Chương 998.

Chương 998. - Chương 998. -

Đáng ghét!

Cầu hỏi, đuổi đánh một vương gia ra khỏi nhà có phạm pháp không?

Đuổi ra khỏi cửa đương nhiên không có khả năng, Mộc nhị phu nhân cũng không cho phép a.

Tuy rằng nàng cũng luyến tiếc nữ nhi, nhưng lý trí hơn một chút, nữ nhi đã trưởng thành, cũng nên thành lập gia đình.

Những nữ nhân tuổi tác chênh lệch không nhiều lắm với nữ nhi nhà nàng đều đã lập gia đình, mà mấy đối tượng cùng tuổi lại không ổn trọng bằng với nữ nhi tuổi nhỏ, cũng không có thực lực tương xứng.

Đỗ Thiếu Huyên không giống vậy, xuất thân tướng môn, dựa vào quân công để phong vương, quan trọng nhất là, hắn đối với Vãn Tình cực kỳ chung thủy, gánh vác tất cả áp lực không cưới, một mực chờ nàng gật đầu.

Nhìn thế nào đi nữa cũng là lựa chọn thích hợp nhất.

"Tiểu Đỗ, trong nhà ngươi nói thế nào?"

Đỗ Thiếu Huyên lập tức nắm lấy cơ hội, nói: "Bọn họ đều ủng hộ ta, còn thúc giục ta sớm cưới Vãn Tình vào cửa, vốn nên là trưởng bối tới cửa cầu hôn, nhưng tình huống nhà ta ngài cũng biết, bọn họ không tới được, cho nên, ta tự mình tới.”

Nói xong hắn lấy ra một đôi vòng ngọc phỉ thúy, nói: "Đây là vật gia truyền của Đỗ gia chúng ta, tín vật chỉ truyền cho đại tức phụ.”

Đây là di vật nãi nãi để lại cho hắn, trực tiếp bỏ qua mẫu thân hắn.

Các trưởng bối nghĩ như thế nào, đều đã theo chuyện cũ phủ bụi, không quan trọng.

Hắn phất phất tay, thủ hạ đem từng rương sính lễ đưa vào, mở ra nhìn, ánh sáng lấp lánh, tất cả đều là đồ tốt.

Mười phần thành ý, Mộc nhị phu nhân rất hài lòng, kéo kéo ống tay áo phu quân.

Mộc nhị gia vẫn thối mặt, không lên tiếng, không nói lời nào, trên mặt tràn đầy cự tuyệt.

Mộc nhị phu nhân thật sự không có cách nào, nhìn về phía nữ nhi đang ngồi yên lặng, hỏi nàng: "Tình nhi, đây là chung thân đại sự của ngươi, cha nương tôn trọng ý kiến của ngươi.”

Chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều do Mộc Vãn Tình quyết định, bọn họ đã quen nghe theo sự sắp xếp của nàng.

Tất cả mọi người nhìn về phía Mộc Vãn Tình, Mộc Vãn Tình không có chút ngượng ngùng, tự nhiên hào phóng nói, "Vậy đính hôn đi."

Trái tim treo lơ lửng trên không trung của Đỗ Thiếu Huyên cuối cùng cũng có thể rơi xuống, trên mặt đều là vui sướng.

Còn Mộc nhị gia ôm ngực thở dài, tim đau quá.

Mộc nhị phu nhân buông xuống được một mối lo âu, cả người đều thoải mái, mấy năm nay nàng một mực lo lắng hôn sự của nữ nhi.

Đi quá cao, làm cho người ta kính sợ, hôn sự càng ngày càng khó khăn.

“Vậy làm theo quy trình đi, vừa vặn, tất cả mọi người đều ở đây.”

Dưới sự chủ trì của Mộc nhị phu nhân, hai nhà trao đổi thiếp canh, nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh. Tất cả quá trình đều đi rất nhanh, bất quá, cái gì nên có đều có.

Vấn đề hôn sự còn chưa có quyết định, chỉ chờ Đỗ Thiếu Huyên xả tang rồi nói.

Từ đó, mối quan hệ giữa Mộc Vãn Tình và Đỗ Thiếu Huyên đã có danh phận.

Đỗ Thiếu Huyên cả ngày cười đến không ngậm miệng lại được, tâm tình tốt đến bùng nổ.

Mộc Vãn Tình xoa xoa mặt hắn, không hiểu hỏi: "Mặt đã cười đến cứng đờ, ngươi không mệt sao?”

“Ta chỉ muốn cười thôi, không khống chế được.”

Tâm nguyện nhiều năm đạt thành, vui như nào chỉ có chính hắn biết.

Nếu không phải còn đang để tang, hắn hận không thể chiêu cáo thiên hạ.

Hoàn thành đại sự này, đoàn người trùng trùng điệp điệp xuất phát đi Tây Lương, chỉ có một đôi tân nhân lưu thủ ở lại thành Phù Phong.

Trước khi đi, Mộc Vãn Tình đã lộ mặt trước công chúng, phát biểu một bài diễn thuyết sục sôi lòng người, cổ vũ mọi người cùng nhau xây dựng nhà chung tốt đẹp hơn, xây dựng thành Phù Phong trở thành nơi phồn hoa nhất khu vực Tây Bắc.

Nàng còn lấy danh nghĩa cá nhân biểu thị, phát mỗi nhà một cân muối, hai khối xà phòng, hai cân bông, hai cái chén tráng men, hai cái khăn mặt, mười cân bột mì.

Hiện trường một mảnh hoan hô nhảy nhót, nam nữ già trẻ đều vui vẻ không thôi.

Kỳ thật, bọn họ không quả để ý hoàng đế là ai, thành chủ là ai, chỉ cần có thể để cho bọn họ ăn no là được.

Uy vọng của Mộc Vãn Tình chính là dựa vào càn quét bông ngô khoai tây mà đến, giúp cho ngàn vạn người ăn no mặc ấm, có thể nói là công lao cái thế.

Bình Luận (0)
Comment