Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

Chương 13


Kể từ khi Vân Khê bắt đầu dạy nàng tiên cá một số cách phát âm đơn giản, nàng tiên cá đã trở nên rất hứng thú với đôi môi của cô.

Thỉnh thoảng nàng sẽ nhìn chằm chằm vào môi cô và chạm vào môi con mồi mà nàng vừa bắt được.
Hầu hết cá đánh bắt vào bờ đều không phát ra âm thanh, hay nói cách khác, tai người không thể nghe được sóng âm mà chúng phát ra.
Ngoại trừ một loại cá là cá đù vàng.
Khi cá đù vàng đẻ trứng và được đánh bắt vào bờ, chúng sẽ phát ra âm thanh "coo-coo".
Tai của nàng tiên cá có lẽ có thể tiếp nhận được sóng âm của rất nhiều sinh vật dưới nước mà tai con người có thể nghe được, còn có thể nghe được những thứ mà tai người không thể nghe.
Vân Khê rất tò mò, tự hỏi liệu nàng có phát ra sóng âm mà con người không thể nghe được không? Khi ở dưới nước, nàng có giao tiếp với những sinh vật dưới nước đó không?
Mấy ngày nay, mỗi khi nàng vớt được cá, Vân Khê thấy nàng sẽ hơi há miệng, tựa như đang nói chuyện với cá, nhưng Vân Khê lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Trên bãi biển, khi Vân Khê dạy nàng tiên cá ngôn ngữ của con người, nàng tiên cá cũng cử động môi và cố gắng nói như con người, nhưng không thể phát ra âm thanh hoàn chỉnh.
Dường như nàng muốn nói, nhưng khi không thể nói, nàng trở nên rất lo lắng, đóng mở môi đầy tuyệt vọng, giống như một con cá thở hổn hển sau khi mắc cạn.

Như con chim vỗ cánh liều lĩnh, như Tiểu Thanh trong phim《 Thanh xà 》khao khát học theo tiếng khóc của con người nhưng không thể gắng được một giọt nước mắt.
Vân Khê thấy vậy, sẽ ấn lên môi nàng, dùng giọng nói ấm áp an ủi nàng: "Đừng nóng vội, cứ từ từ."
Như hiểu ra, nàng tiên cá từ từ bình tĩnh lại, nhìn Vân Khê bằng đôi mắt ướt át, trong cổ họng phát ra một tiếng "a a" tủi thân.
"Không sao đâu, chúng ta từ từ học thôi." Vân Khê nhẹ nhàng an ủi nàng.
Ngay cả khi không hiểu ngôn ngữ của nhau, cả hai vẫn có thể hiểu nhau trong hầu hết thời gian.
Giống như một con mèo, ngay cả khi nó không hiểu được lời nói của con người, nó vẫn có thể đánh giá tâm trạng của chủ nhân dựa trên tốc độ nói, biểu cảm và chuyển động.
Nàng tiên cá là nửa người nửa thú và thông minh hơn mèo.

Sau đó, mỗi lần Vân Khê dạy nàng tiên cá nói chuyện, cô đều sẽ đặt tay nàng tiên cá lên môi mình, để nàng cảm nhận được môi mình mở ra.

Đặt tay lên cổ họng để cảm nhận sự rung động của dây thanh âm.

Đặt tay lên quai hàm để cảm nhận sự đóng mở của hàm.
Thậm chí Vân Khê không còn dạy trực tiếp chữ Hán nữa mà bắt đầu ghép vần từ Hán Việt "a bê cê dê e êf...".
Nàng tiên cá giống như rất muốn giao tiếp với cô, cẩn thận bắt chước từng động tác của Vân Khê, nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh.
Vân Khê không bỏ cuộc, mỗi ngày kiên nhẫn dạy nàng vài lần, giống như giúp nàng tiên cá rèn luyện dây thanh quản.
Vân Khê vẫn viết trên bãi biển, "Người", "Vân Khê", "Trung Quốc"...!Vừa viết, cô vừa cầu trời, mong tàu thuyền, máy bay đi qua hòn đảo này hoặc có hoạt động của con người trên hòn đảo này có thể tìm thấy chữ viết tay và tín hiệu cầu cứu của cô.
Cô nhớ rằng ngay cả trong khu rừng nguyên sinh nguy hiểm nhất—— rừng rậm Amazon, vẫn có những bộ lạc cổ xưa.
Có lẽ, trong khu rừng rậm này cũng có những bộ lạc bí ẩn.
*
Trò chuyện và giao tiếp chỉ chiếm một lượng nhỏ thời gian của Vân Khê.

Phần lớn thời gian trong ngày, cô cố gắng tìm mọi cách phát ra tín hiệu cứu mạng và khám phá khu rừng rậm cạnh hồ nước ở cửa hang.
Không có vũ khí, cô không dám đi thẳng vào sâu trong rừng, chỉ đi dọc theo bờ hồ trước.
Khi khám phá xung quanh, nàng tiên cá thường ngâm mình trong hồ để tắm nắng, đánh bóng vảy, bắt cá tôm và sẽ không theo sát cô.
Cũng giống như việc dắt thú cưng đi dạo, người chủ sẽ thư giãn và để thú cưng vui chơi thoải mái.
Nàng tiên cá dường như không đặc biệt thích lên bờ, đặc biệt là không vào rừng.
Vân Khê đoán nàng tiên cá có lẽ không thích bùn trong rừng, sẽ làm vấy bẩn vảy của nàng.


Mỗi lần ra khỏi rừng, nàng sẽ ngâm mình trong nước rất lâu, ôm lấy đuôi tắm rửa không ngừng.
Thật là, một con cá thích sạch sẽ.
Đôi khi, khi nàng tiên cá bắt được một con cá nhỏ trong hồ, nàng sẽ không ăn nó mà sẽ chơi đùa với nó, giống như mèo chơi với chuột, bắt rồi thả nó ra.
Vân Khê luôn nhìn chằm chằm vào các loại côn trùng, cá, chim, động vật, hoa, thực vật và cây cối trong một thời gian dài, cố gắng xác định một số loài quen thuộc.

Nàng tiên cá nghĩ rằng Vân Khê thích nhìn thấy những thứ này, nên mỗi lần bắt được cá, nàng đều đặc biệt bắt để cho Vân Khê xem.
Cuối cùng, cả hai có ăn hay không phụ thuộc vào việc lúc đó có đói hay không.
Nhưng không giống như mèo cuối cùng sẽ cắn chết chuột, khi không ăn cá, nàng tiên cá sẽ thả những con cá và tôm nhỏ bắt được trở lại nước rồi "a a a" nói chuyện với chúng.
Dường như nàng là một nàng tiên cá không có bạn bè.
Vân Khê không nhìn thấy đồng loại của nàng.
Cô tự hỏi liệu nàng có cảm thấy cô đơn trước khi cô xuất hiện không? Có phải nàng luôn hành động một mình không?
Trước đây Vân Khê cũng thích hành động một mình.
Cô có thể tự mình làm hầu hết mọi việc, đi học một mình, ăn một mình và sau khi có bạn gái, cô thường có cảm giác mình có thể làm mọi việc một mình mà không cần bạn gái đi cùng.
Bạn gái cũ của cô luôn nói rằng cô quá độc lập và cần phải giải phóng nhiều hơn những nhu cầu phụ thuộc của bản thân, nếu không giữa họ sẽ có quá nhiều khoảng cách.
Nhưng cô đã quen với việc đó suốt nhiều năm qua.
Hầu hết những người không được đáp ứng nhu cầu từ khi còn nhỏ sẽ có thói quen kìm nén bản thân khi lớn lên, dần dần hình thành tính cách độc lập và hướng nội.
Lúc ấy, khi vừa chia tay, Vân Khê thậm chí còn cảm thấy rất tự ti với tính cách của mình.
Cô tự hỏi liệu tính cách của mình chưa đủ tốt, chưa đủ vui vẻ, chưa đủ dịu dàng săn sóc, chưa đủ nhạy cảm, chưa trả giá đủ hay chăng...

Cô rơi vào trạng thái điên cuồng nghi ngờ và phủ nhận bản thân, giống như khi cô còn nhỏ, lúc nhận ra bố mẹ không yêu thương mình đủ nhiều, cô cho rằng mình không đủ ngoan và không đủ hiểu chuyện.
Phải một thời gian dài cô mới bò ra khỏi vũng lầy tự ti, hiểu rằng mình đã chia tay và không được bố mẹ yêu thương cũng vì một lý do tương tự nhau: Cô không phải là đàn ông.
Cô không thể thay đổi giới tính của mình và cũng không muốn.
Chỉ có một suy nghĩ —— những người bỏ rơi tôi sẽ không thể ở lại như ngày hôm qua.
*
Hòn đảo giàu nguyên liệu, nàng tiên cá không có thói quen tích trữ lương thực, khi đói bụng nàng xuống nước bắt cá, bắt tôm trên bãi biển và hái một số loại trái cây rừng trong rừng và chỉ ăn đồ tươi sống.
Thoạt nhìn, có vẻ như nàng chưa bao giờ bị đói, không giống như con người trong lịch sử, đã nhiều lần phải chịu cảnh thiếu ăn, nhai vỏ cây và đất, thay con cái ăn thịt lẫn nhau.
Vân Khê cũng vui mừng vì hòn đảo này rất giàu tài nguyên, nếu không, cô có thể không phải là bạn tình của nàng tiên cá mà là thức ăn của nàng.
Nàng tiên cá thích cọ xát với Vân Khê, mỗi lần trước khi tiến vào rừng rậm, Vân Khê đều sẽ chủ động tiếp cận nàng tiên cá.

Cô cho rằng nàng tiên cá có lẽ có tuyến mùi giống như mèo, có thể tiết ra thông tin hóa học, đánh dấu con người.
Vân Khê đi vào rừng rậm với mùi của nàng tiên cá, có thể được bảo vệ bản thân khỏi côn trùng độc, muỗi và kiến.
Cô thậm chí còn cho rằng nàng tiên cá cũng có hệ thống định vị bằng tiếng vang giống như cá heo.
Bởi dù đi đâu, thì khi trời tối, nàng tiên cá cũng có thể nhanh chóng tìm thấy và đưa cô về hang.
Vân Khê chưa tìm thấy bất kỳ sinh vật nào lớn hơn nàng tiên cá ở khu vực bên ngoài hồ và rừng rậm, thậm chí không có sinh vật nào lớn hơn cô.
Có lẽ đây là một trong những lý do khiến nàng tiên cá để cô một mình khám phá vùng ngoại vi.
Vân Khê đoán rằng hoặc đây là lãnh thổ của nàng tiên cá, các loài động vật lớn khác không dám đến gần.

Hoặc hòn đảo này rất lớn và có nguồn thức ăn dồi dào nên không cần phải mạo hiểm săn bắn ở các lãnh thổ động vật khác.

Hoặc không có loài động vật lớn nào khác trên hòn đảo này và nàng tiên cá là "kẻ thống trị duy nhất".
Suy đoán vừa rồi quá lý tưởng, Vân Khê không tin.
Ở đây hẳn cũng có một chuỗi thức ăn, xét theo kích thước to lớn bất thường của côn trùng rừng rậm thì những loài động vật t0 lớn trên hòn đảo này có lẽ còn lớn hơn những gì cô từng thấy trong xã hội văn minh.

Vào thời tiền sử trên trái đất, động vật và thực vật cũng rất lớn, do môi trường sinh thái trên trái đất lúc đó rất tốt, hàm lượng oxy cao, vật chất dồi dào nên cả động vật và thực vật đều không phải lo lắng về thức ăn, nước uống.

Vì vậy, điều cuối cùng dẫn đến sự tuyệt chủng của chúng không phải là sự khan hiếm tài nguyên mà là một thảm họa tự nhiên như thiên thạch hay vụ nổ tia.
Cuộc sống ở đây cũng giống như thời xa xưa, không có đường sá, không có phương tiện liên lạc hay phương tiện đi lại, thế giới của một người chỉ rộng lớn như trước mắt, chỉ cần không bước ra khỏi lãnh thổ này, sẽ không bao giờ gặp gỡ những người khác.
Vân Khê treo trên cổ một chiếc còi sinh tồn, cây gậy gỗ cô cầm trong tay được làm từ một hòn đá vuông dài quấn dây leo mảnh để làm một chiếc búa đá không có mặt trước.
Một chiếc búa đá, công cụ đơn giản nhất, cô từng thấy trong tủ trưng bày đồ đá cũ ở bảo tàng.
Cô thích đến thăm nhiều bảo tàng khác nhau, khi đi du lịch, điểm tham quan không thể bỏ qua là bảo tàng địa phương.
Hầu như mọi bảo tàng đều được sắp xếp theo thứ tự thời gian và triều đại, các tủ trưng bày ở phía trước thường là các di vật văn hóa từ thời xa xưa, bao gồm các loại công cụ bằng đá thô và công cụ bằng gỗ, cũng như kim xương, sáo xương làm từ xương động vật.
Vân Khê thường xem rất cẩn thận, bởi vì viện bảo tàng quá lớn, những người đi phía trước là những người nghị lực và kiên nhẫn nhất, nhưng khi về đến phía sau, họ mệt mỏi đến mức chỉ có thể nhìn lướt qua mọi thứ.
Hôm nay, cô áo rách quần manh, cầm búa đá, chẻ bụi cây, bước ra khỏi đường đi, nhớ lại lần trước đi lang thang trong viện bảo tàng, cô ăn mặc chỉnh tề và dạo quanh bảo tàng, nhận ra sâu sắc ý nghĩa của việc "chỉ nghĩ là bình thường vào thời điểm đó".
Vân Khê hái rất nhiều lá, cố gắng tìm ra một chiếc thích hợp nhất để làm quần áo mặc.
Cô không thể mặc cùng một chiếc áo sơ mi và quần jean mỗi ngày, và đôi khi xuống nước cũng không tiện.

Cô thu thập những chiếc lá với nhiều hình dạng và kích cỡ khác nhau, chỉ đan đơn giản để che đi những bộ phận nhạy cảm trên cơ thể.
Khi vào rừng, cô sẽ buộc thêm những chiếc lá dày vào tay và chân để tránh bị cành, gai cào xước da.
Trong rừng rậm rất yên tĩnh, ngoài tiếng côn trùng kêu, hầu như chỉ có tiếng chân Vân Khê giẫm lên cành cây khô, tiếng búa đá bẻ cành và tiếng nước chảy gần như không tồn tại.
Cô sẽ không cách bờ quá xa, đảm bảo vẫn có thể nghe thấy tiếng nước, bằng cách này, dù gặp nguy hiểm cũng có thể nhanh chóng chạy xuống nước để tránh, nàng tiên cá bơi nhanh hơn trong nước và có thể tiếp cận cô nhanh nhất có thể.
Vân Khê thậm chí còn làm một khảo nghiệm, ở trong sông cách nàng tiên cá khoảng 500 mét, cô cố ý huýt sáo, hét lên vài tiếng, sau đó đếm thời gian xem nàng tiên cá mất bao lâu để đến bên cô.
--
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký nàng tiên cá: Rất rất rất muốn học nói..

Bình Luận (0)
Comment